Biết là được.
Biết là tốt.
Từ Tú Việt lại hỏi hắn: "Ngày hôm qua con nói với Tam ca của mình, trở về thăm mẹ chính là chậm trễ chuyện học của con, có phải không?"
Hà Tứ Lang còn chưa không hiểu ngày hôm qua tại sao mình lại bị trói, thì ra là vì chuyện này, lúc này mới gật đầu một cái: "Đúng vậy, trước mắt chính là thời gian quan trọng, tiên sinh nói trong lần thi Hương này con rất có cơ hội sẽ đậu, nếu phát huy tốt, nói không chừng còn có thể thành một Lẫm sinh (hạng nhất kỳ thi Hương)."
Nói đến chỗ này, khóe miệng Hà Tứ Lang hơi cong lên, không nhịn được mỉm cười, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.
"Tóm lại con trở về cũng không giúp được gì, nếu mẹ không có chuyện gì, hôm nay con trở về, ít nhất chuyện học phải bị chậm trễ hai ngày. Nếu mẹ xảy ra chuyện, con chính là mặc áo tang đi thi, về nhà phiền phức vây quanh rất khó để chăm chỉ học tập, nếu lần này con thi không đậu, thì phải chờ thêm ba năm nữa. Con biết mẹ cũng chỉ là một thôn phụ, rất khó suy tính được lâu dài, để cho con nói rõ, cũng sẽ để cho mẹ khó hiểu, vì vậy con để cho tam ca mang về 50 văn, chỉ để cho mẹ biết, trong lòng con trai cũng nhớ nhung mẹ, chỉ là quả thật bận rộn không có cách nào trở về được. Nếu nghĩ đến lợi ích bên trong, chỉ cần con trai chăm chỉ học tập, cho dù mẹ đi rồi, vậy trên bia mộ cũng có thể khắc mẹ của Tú tài."
Tiểu thiên tài toán học thật sự là tính toán quá giỏi, quá làm cho người ta cảm động vì sự hiểu thảo này, nghĩ đến lợi ích trong này... Nếu như con trai út tiện nghi của cô xuyên qua hiện đại, chăm chỉ học tập nghiên cứu khoa học, đúng là một người có vẻ ngoài đạo mạo, bên trong là phế vật.
Vì vậy Từ Tú Việt giơ cây gậy lên, đánh về phía Hà Tứ Lang.
Lúc đánh Từ Tú Việt còn đang nghĩ, nếu Hà Tứ Lang thật sự bị đánh chết xuyên qua, vậy cô cũng được tính là hành thiện tích đức rồi.
"A!" Hà Tứ Lang hét lên một tiếng, trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Từ Tú Việt: "Mẹ? Sao mẹ...."
Từ Tú Việt không quan tâm đến hắn, giơ gậy lên còn muốn đánh qua.
Lần đầu tiên bị trúng gậy, sự chú ý của Hà Tứ Lang đều là nằm trong chuyện kinh ngạc vì mình đột nhiên bị đánh, bây giờ lại bị đánh, Hà Tứ Lang đúng là có thể cảm nhận được đau đớn do gậy gây ra.
Còn không chờ hắn kịp phản ứng, gây thứ ba gây thứ tư đã nhanh chóng rơi xuống trên người của hắn, vẻ mặt của Hà Tứ Lang cũng không còn sự tỉnh táo của thiên tài toán học lúc nãy, ngũ quan nhíu lại một chỗ, chỉ biết ôm đầu gào khóc: "Mẹ! Mẹ đừng đánh!"
Lúc này đúng là mẹ của hắn đã dừng tay lại, Hà Tứ Lang mở đôi mắt nhắm chặt ra, hai tay còn ôm chặt lấy mình, hắn biết mà, mẹ không nỡ đánh hắn nhiều như vậy.
Từ Tú Việt cảm thấy cơ thể này thật sự không được, mới đánh có mấy cái đã thở hổn hển không ra hơi, vì vậy đưa cây gậy qua bên cạnh, nói với Hà Đại Lang: "Con đến!"