Từ Đại Lang kinh ngạc một chớp mắt, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đã biết, thưa mẹ."
Hình như ánh mắt của Từ Tam Lang hơi sáng một chút, do dự nói: "Mẹ, có nên làm vậy hay không, bạn cùng trường với Tứ Lang sẽ thấy mấy."
Từ Tú Việt cảm thấy tinh thần của mình đã trở nên không tốt, vẫy tay một cái: "Làm theo lời của ta đi, trước tiến trói về để ở trong phòng, chờ ta tỉnh ngủ thì nói sau, đừng làm phiền ta."
Từ Tam Lang nhanh nhẹn đáp lại: "Vâng mẹ!" Rồi sau đó hào hứng kéo Từ Đại Lang rời đi.
Từ Tú Việt ngáp một cái, thầm khen nguyên chủ nuôi ra một đám không bớt lo, lại nhìn về phía Từ thị: "Thôn trưởng có đến cũng đừng gọi ta, ông ta nguyện ý chờ thì kêu ông ta chờ, chuyện gì cũng chờ ta tỉnh ngủ thì nói sau."
Từ thị ngây ngốc gật đầu nói: "Khi nào thôn trưởng nói đến vậy ạ?"
Từ Tú Việt phất tay một cái: "Nghe theo lời ta là được, nói với thôn trưởng, nguyện ý chờ thì chờ, không muốn thì trở về, là người cùng thôn, lần này lấy 50 văn là được, lần sau cũng không thể ít như vậy."
Từ thị nghe mà đầu óc mơ hồ, con ngươi hơi chuyển động, lập tức nói: "Đã biết ạ."
Cuối cùng viện nhỏ Hà gia cũng đã được yên tĩnh. Mà bên kia thôn trưởng đùng đùng tức giận về nhà, tất nhiên Cát thị nhìn ra được, lập tức hỏi một câu: "Đây là sao thế?"
Thôn trưởng đang bực bội, nhíu mày trực tiếp la rầy: "Nói với bà thì có tác dụng gì, tóc dài kiến thức ngắn."
Cát thị bị nghẹn, gục đầu đi ra ngoài quét sân, chổi chạm đất thật mạnh, vang ra tiếng rào rào.
Thôn trưởng uống một ngụm nước, hoàn toàn không chú ý Cát thị tức giận, trong lòng đều là lời mới vừa rồi của Từ Tú Việt.
Trái lại không phải là ông ấy tin tưởng, dù sao từ nhỏ cháu trai của ông ấy đã rất hiểu chuyện, đi học lại chăm chỉ khắc khổ, còn nhỏ tuổi đã đậu Đồng sinh, tiền đồ thật sự rất tốt, sao có thể đắm mình trong trụy lạc không mai không mối tằng tịu với cô nương thôn lân cận, chỉ là có một câu của Từ Tú Việt đã chọt trúng vào trái tim của ông ấy.
"Mệnh của cháu trai ngươi có duyên rất nhạt với con cái, nếu đứa bé trong bụng cô nương kia không còn, vậy nhà ngươi có thể sẽ bị tuyệt hậu."
Hai chữ tuyệt hậu này, thật sự rất hù dọa người.
Thôn trưởng trầm ngâm hồi lâu, kêu một tiếng về phía bên ngoài: "Bà nó, đi vào trong!"
Trong sân, Cát thị đang cúi đầu, giận đùng đùng ném cái chổi, sải bước đi vào nhà: "Lại thế nào!"
Thôn trưởng mặc kệ Cát thị tức giận, chỉ hỏi thứ ông ấy muốn biết: "Phía Đông đầu thôn của thôn nhà mẹ bà, có phải có một nhà…’
Thôn trưởng nhớ đến vị trí nhà cô nương mà Từ Tú Việt nói --- ở phía Đông đầu thôn Cát gia, nhà có hai huynh đê, ba tỷ muội, vài năm trước đại ca đã chết chìm, cô nương đó năm nay 16 tuổi, là cô nương lớn nhất của nhà kia.
Nếu Cát thị nói không có người nhà này, vậy ông ấy hoàn toàn yên tâm được rồi.