"Cũng may nãi nãi của con tỉnh rồi, nếu không nhị thúc của con biết sống như thế nào đây, haizz."
Thôn Thượng Khê, một căn nhà lá làm bằng bùn đất ba gian, thêm cái chuồng dành cho gia súc tạo thành một tiểu viện của nhà nông, cách một khoảng ở bên trái nhà dựng một căn phòng nhỏ làm phòng bếp.
Từ thị vừa quấy nồi cháo trên bếp vừa lải nhải, đứng bên cạnh nàng ta là một đứa bé trai sáu bảy tuổi, cắn ngón tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cháo trong nồi. Trong sân có một đôi nam nữ đang quỳ, nam thì ủ rũ cúi đầu, nữ thì cúi đầu rơi lệ, trong lòng là một cô bé bốn năm tuổi nước mắt đầy mặt.
Trong phòng chính, một nam nhân khoảng 30 tuổi đang quỳ dưới đất, lau nước mắt nước mũi khuyên nhủ: "Mẹ, em dâu không hiểu chuyện, mẹ đừng để trong lòng, tức giận thật sự không tốt với thân thể của mẹ, nhị đệ cũng không phải thật sự muốn đẩy mẹ."
Từ Tú Việt nằm ở trên giường đất, trên người đắp một tầng chăn mỏng, hai tay đặt ngang trước bụng, bày ra tư thế nghỉ ngơi, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhỏ cỏ tranh, chỉ cảm thấy bộ xương già này chỗ nào cũng đau, còn có mùi kỳ quái tản ra từ trong chăn đang không ngừng chui vào lỗ mũi của cô.
Hà Đại Lang nhìn vẻ mặt xám trắng của Từ Tú Việt, bị dọa sợ cho luống cuống, lập tức khóc lớn tiếng hơn: "Mẹ ơi, cho dù mẹ không muốn để ý đến con, không muốn để ý đến nhị đệ, cũng phải nhớ đến tam đệ, tứ đệ, tiểu muội. Cẩu Đản mới bảy tuổi, mẹ còn chưa nhìn thấy nó cưới vợ, đây chính là cháu trai trưởng của mẹ đó!"
Từ Tú Việt càng nghe người này nói càng nhức đầu, có ý muốn bảo hắn im miệng, lại lười nhúc nhích, lúc này cô chỉ có một suy nghĩ --- Chết trở lại.
Nghĩ đến chuyện cô chỉ là một nữ thanh niên tốt mười tám tuổi lẻ bốn ngàn ba trăm sáu mươi lăm ngày, từ nhỏ đến lớn không làm chuyện xấu gì, mỗi ngày cũng chỉ học đọc kinh cùng sư phụ ở đạo quán, sau đó thì giúp người ta xem tướng mạo, tính số mạng một chút, học một ít triết học. Tiếp đó nghiêm túc thi vào đại học đạo sĩ, sau đó thì trở về quê hương có công ăn việc làm, cầm bằng cấp làm việc, chỉ lấy một ít tiền nhang đèn để cho mình không bị chết đói, lúc coi bói cũng cố gắng nói ẩn dụ bí ẩn một chút, tuyệt đối không tiết lộ thiên cơ.
Nhưng sao lúc xuống núi mua một ít gạo và mì thì đã xuyên không rồi!
Rõ ràng sư phụ đã tính cho cô, cả đời này một đường bình an, thậm chí còn có một tia tử khí (khí màu tím) quanh quẩn, ít nhất cũng có dấu hiệu trúng được 100 vạn.
Nhiều năm tính quẻ lại tính sai!
Sư phụ hại con rồi!
Từ Tú Việt càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, một giọt nước mắt trong suốt lăn từ khóe mắt xuống. Đó là nước mắt hối hận, đó là nước mắt tuyệt vọng, đó là nước mắt đói bụng, đó là nước mắt có cái gì thơm như vậy.
Từ thị múc cháo thịt, nghe Hà lão đại khóc to như vậy thì lật đật chạy mấy bước đẩy cửa ra: "Mẹ làm sao thế?!"