-Bar Royal Star-
Một quán ba khá có tiếng gần nơi nó ở. Mỗi lần nó buồn, nó lại đến đây cùng lũ bạn thân của nó. Đối với nó, việc đi bar cũng như một thói quen chẳng thể bỏ, nó sống rất thoáng nên mỗi lần đến đây cũng chả có gì xấu hổ. Nó mê tiếng nhạc và bầu không khí ở đây thực làm cho nó thêm phần phấn khích.
Bạch Chỉ và Vũ Tri chảng biết ở tự lúc nào vừa nhìn thấy Từ Viễn Dung, bọn họ đứng lên vẫy tay ríu rít.
- “Hey hey, bọn tao ở đây này. Ở đây nè bấy bề ơi.”
Nhìn bọn bạn, nó mỉm cười rồi đi về phía bọn họ. Chợt khi đến lại gần thì Tri Vi nhìn nó hốt hoảng, vội kéo tay nó ngồi trên ghế.
- “Trời má! Chân mày bị gì vậy, sao mày không băng lại đi, máu chảy nhiều quá!”
Vừa nói, Tri Vi lấy tay chạm nhẹ vào.
- “Đau.” Nó lấy tay mình đẩy tay Vi ra: “Kệ nó đi!”
Bạch Chỉ tiến lại tung tóc nó lên rối nùi.
- “Ai mà làm đại ca của tụi tao chảy máu dậy?”
Viễn Dung chau mày, xua xua tay.
- “Thì ông già nhà tao đó. Ổng ném cái ly xuống đất, nó văn ra trúng tao nhưng mà đích thị là ném tao rồi. Lúc đó, tao chỉ vừa về nhà thôi mà không chào ổng với con kia nên ông làm dậy đó. Tao ghét, tao vứt cặp đi luôn.”
Nó kể một hơi rồi nhấm nháp một ngớp rượu Fanlese của Pháp. Rượu không nòng nhưng thơm, trong đắng có ngọt, trong ngọt có men.
- “Ủa, dậy mày thay đồ bằng cách nào. Đồ mày đang mặc đâu phải đồng phục trường?”
Bạch Chỉ và Vũ Tri đồng loạt hỏi. “Hóng hớt”.
Nó nhắm mắt tựa lưng vào chết sofa êm ái rồi buôn lời:
- “Mua rồi thay luôn ở tiệm chứ có kiệp thay đồ đâu. Bực gần chết.”
Nó đang thả hồn mình trôi lơ lửng ở một nơi rất xa, rất xa. Nhớ lúc người mẹ iu dấu không từ mà biệt bỏ nó đi về nơi xa, nhớ lúc nó bị đánh tới chết đi sống lại tại Thủy Điển chỉ mới 4 tuổi, nó nhớ, nó nhớ con tim nó chết dần chết mòn khi tất cả bỏ nó mà đi, nó hận, chẳng thể nào quên.
Bỗng Bạch Chỉ vỗ nhẹ vào vai nó làm đánh gãy dòng suy tư đang cuồn cuộn dâng trào trong người nó.
- “Ê! Mày nhìn đi!
Chỉ trỏ tay về phía một góc bàn khác. Nó kiệp hoàn hồn, nhìn theo hướng tay của Bạch Chỉ thì giật nảy mình, nó thở dài: “Chết tiệt!”. Có phải gần đây nó lại gây nghiệp hay không . Đôi mắt Lâm Tâm Tâm và Từ Viễn Dung vo tình chạm vào nhau, nó quay phắt mặt đi chỗ khác, đưa tay đón lấy uống hết một hơi ly rượu còn đang dang dời bang nãy, hơi thở phà ra nồng nặc mùi rượu.
Lâm Tâm Tâm ngạc nhiên vội rời chỗ của mình đến chỗ của Viễn Dung.
- “Em làm gì ở đây?” Gương mặt đỏ ửng của cô Lâm buôn vài phần khó chịu. Nó biết chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới nên nó đứng dậy, hai tay nó đưa lên vờ lắc lắc.
- “Chào cô Lâm. Đi đến đây tức nhiên là để quẩy rồi.
Tâm Tâm quét mắt từ trên xuống dưới rồi khựng lại ở vết thương ngay chân của nó.
- “Em chờ tôi một chút!”
Cô Lâm quay lại chỗ vội vội vàng vàng lục lục túi tìm thứ gì đó cuối cùng trở lại với hộp dụng cụ y tế mini trên tay. Nó không to lắm, là mọt hình hộp chữ nhật bằng kích cỡ của chiếc điện thoại nhưng độ rỗng to hơn nhiều.
Nó thì đang ngồi tựa trên ghế đợi chờ cho câu : “Đợi tôi một chút!” của cô Lâm. Lâm Tâm Tâm tiến lại gần nó, khụy chân xuống quỳ bên nó, đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết máu rồi xử lí vết thương trên chân.
Gương mặt của Từ Viễn Dung đột nhiên ửng đỏ. Mặt nó đã đỏ vì rượu nay càng đỏ hơn vì hành động của cô Lâm. Nó bắt đầu say, say trong men nhưng chắc lại say hơn vì một lần nữa say đậm trong tình.
Tim nó đập nhanh như rớt ra ngoài. Nó bắt đầu không khống chế được đầu óc. Nó chăm chú nhìn Lâm Tâm Tâm nhưng có lẻ Tâm Tâm không hề biết.
Nó say đắm đưa đôi mắt nhìn rõ mồn một góc nghiên khuôn mặt xinh đẹp này... lại dừng mắt nhìn nơi xương quai xanh lộ rõ. Nó thầm nuốt nước miếng ực một cái.
Viễn Dung vô tâm vô thức mà vén vài lợn tóc lua xua không theo quy tắc vén lên tai cô. “Thật đẹp! Thật mê người!” Lâm Tâm Tâm giật mình.
- “Xong rồi!” Cô đứng dậy, một bên tai đã đỏ ửng đi vì hành động vừa rồi của nó: “Về đi! Ở đây không tốt!”
- “ Cô ở đây được tại sao em thì không được?”
Nó rót tiếp chai Fanlese vào ly rồi tha thiết thưởng thức.
- “Em...Em...” Lâm Tâm Tâm cạn lời. “Em không sợ tôi điện cho cha em sao?” Cô lấy điện thoại ra vờ huơ huơ.
- “Cô điện đi! Em mà có chết thì ông ta mở tiệc ăn mừng đấy!” Nó nói bằng giọng trêu chọc rồi nở lên một nụ cười nhạt nhẽo.
Lâm Tâm Tâm thở dài, giương đôi mắt lóng lánh nhìn nó.
- “Được rồi! Tôi không nói tới em nữa! Nhưng nhớ về sớm đấy!”
Cô thực không hiểu lâu nay mình vô tâm với thiên hạ, nay chỉ vì một học sinh cá biệt mà vô thức đủ điều lắng lo. Đúng là lúc nãy cô lo cho nó thật, lo vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Đôi mâu quang cụp xuống, đen láy sâu thẳm buồn đến lạ. Tim cô thắt lại lê đôi chân về chỗ của mình.
- “Tâm Tâm, sao thế em?”
Trương Tây Phổ nhìn thấy Tâm Tâm mặt có chút buồn buồn thì liền hỏi nhưng chỉ thấy Tâm Tâm cười nhoẻn một cái: “Không sao!”
Dường như nó cảm nhận được sự buồn bả của ai kia phần tự trách: “Sao cô Lâm lại giống cô ấy đến vậy, thật dịu dàng. Có phải mình làm gì cho cô buồn không?” Nó cười lên một tràng đau đớn. “Dù sao cũng không phải là cô ấy, tại sao mình lại phải để tâm!Haha!"
Nó uống rất nhiều. Giá như chưa từng sinh ra trên đời, nó thầm ước. Giá như cái đêm hôm đó nó chết quách đi thì có phải những nổi đau nó từng ôm lấy không phải đi theo nó tới bây giờ hay không? Nó uống nhiều quá nên say mèm. Tâm trí lúc mê lúc hồ.
- “Bạch Chỉ, không biết nó bị gì mà sao uống nhiều dữ ?!”
Vũ Tri Vi tựa vào vai Bạch Chỉ, đôi mắt lim dim.
- “Là chuyện của năm đó. Tao biết nó không thể nào quên được. Thực sự là chuyện của năm đó. Tao nhìn nó đến đau lòng.”
Tri Vi thở dài rồi đứng dậy kéo tay Bạch Chỉ gật gù.
- “Về thôi. Mai còn học. Tao say quá, nhức đầu nữa. Đưa tao về!”
Bạch Chỉ không say. Anh ta biết nếu mình say rồi thì cả bọn chết chùm. Bạch Chỉ lay Từ Viễn Dung dậy, lại bày nét mặt cười khổ.
- “Từ Viễn Dung. Mày dậy mau. Mày có về không? Mày không về là tao để mày ở đây luôn đó!”
Nó say như người chết, no không thèm trả lời, cũng chả buồn nghe, nằm thả người không chút nết na.
- “Vi, ra xe đợi tao, rồi tao chở mày về!”
Tri Vi gật đầu vừa đi vừa nói: “Viễn Dung thì sao?”
- “Ừ ừ, kệ tao đi, tao có cách mà!”
Bạch Chỉ chỉ biết khóc thầm trong lòng.
- “Lạy trời! Viễn Dung mày tha cho tao, tao cũng là hết cách rồi!”
Bạch Chỉ chậm rãi đỡ nó dậy từ bước một dìu nó đến chỗ của Lâm Tâm Tâm.
- “Chào cô Lâm!”
Tiếng Bạch Chỉ ngập ngừng, không khỏi lộ vẻ cầu khẩn.
- “Bạch Chỉ?! Có chuyện gì sao em?”
Lâm Tâm Tâm đứng dậy hướng mắt tới con người đang say khước chẳng thể đi nỗi kế bên Bạch Chỉ. Bạch Chỉ đẩy người Viễn Dung sang Tâm Tâm.
- “Cô ơi, đêm nay cho nó ở nhà cô được không? Em cũng là hết cách rồi! Vậy nhe cô. Tạm biệt cô!”
Không chờ cho Tâm Tâm đồng ý hay không, Bạch Chỉ vụt đi mất, để cho an toàn nó còn vọng lại một câu rõ to: “Em giao Từ Viễn Di hại cho cô. Cô chăm sóc nó hộ em. Đêm nay cô lại khổ rồi! Hờ!”
Cô khựng lại dăm đôi phút vì vẫn chưa chưa hiểu rõ tình hình. Phải một lát sau, Lâm Tâm Tâm mới hoàn hồn. Trương Tây Phổ thì đã về trước vì công việc riêng của hắn ta. Để lại Tâm Tâm trong quán Bar một mình.
- “Từ Viễn Dung... haizz. Tôi mắc nợ em sao?”
Cô đỡ nó ra ngoài đường để đón taxi về nhà.