Chương 10: Sai là phải sửa...

Auhor Lạc: Mình sẽ sửa lại cách xưng hô nha mọi người.

Bạch Tư Nhiễm sẽ xưng là Tôi/em.

Hắc Doãn Ninh sẽ xưng là Tôi/chị.

--------------

"Hắc Doãn Ninh sao?"

"Ừm? Tên tôi khó nghe lắm sao?" Cô cười tươi.

".... Không khó nghe."

Hắc Doãn Ninh ngừng động tác pha trà lại, đôi mày tinh tế nhíu nhẹ, lại nhanh chóng giãn ra. Chỉ là không có nụ cười trên mặt, "Nhưng tôi cảm thấy khó nghe. Khó nghe chết được!"

Bạch Tư Nhiễm: "...."

Dữ dằn vậy? Khó nghe vậy đổi tên khai sinh đi? Nói tôi làm gì?

Bất quá nàng không quản nhiều như vậy, trong lúc chờ đợi sắp xếp một chút bài giản sơ sài, dư quang chốc lát lại nhiều về phía cô. Đôi mắt híp lại.

"Nếu chị còn nhìn nữa, tôi sẽ lầm tưởng chị thích tôi đấy."

".... Không biết xấu hổ."

Hắc Doãn Ninh cười chế giễu, "Lúc nãy gặp tôi chị cũng biết mà?"

Cô đặt khai trà lên bàn, thân sĩ rõ cho nàng một tách trà, ngón tay trắng nhẹ nâng quai trà lên, rót xuống một dòng nước ấm. Cô chính là dạng người làm việc gì cũng là cảnh đẹp ý vui.

Bạch Tư Nhiễm chính là vì cảnh đẹp ý vui này làm cho mù mịt.

Trên đời này còn có người hoàn hảo như vậy sao? Đến động tác rót trà cũng sắc tình như vậy!

Sau đó nàng bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình.

Đáng sợ!

Nên tránh xa cái người này! Tốt nhất là tránh như tránh tà đi!

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Hắc Doãn Ninh kề sát bên tai nàng từ đằng sau lưng, liếc mắt nhìn trạng thái đối phương. Cô rõ ràng là người a, vậy mà vị Bạch lão sư này nhìn cô cứ như nhìn quỷ.

Thôi kệ, trên đời này còn có con quỷ nào xinh đẹp hơn cô sao?

(Sắp tới có con quỷ tên Huyết Tử Mạc có nét đẹp giống chị đó chị :)

Hắc Doãn Ninh dựa tới mép bàn nhìn nàng một chút, đến khi ly trà trong chén đã hết, cô mới lấy ra một cái đồng hồ quả quýt trong túi xem xét thời gian.

Cái đồng hồ màu đen nâu viền bạc, thoạt nhìn thật cũ kĩ, phần dây đồng hồ đặt trong túi quần đã ngã màu. Tuy vậy mỗi chi tiết mới thật tinh tế, nhìn vào lại có vẻ rất có giá trị.

8 giờ 35 phút.

9 giờ sẽ bắt đầu buổi giảng.

Bây giờ xuất phát là tuyệt vời.

Bạch Tư Nhiễm gật đầu, đứng lên sắp xếp lại đồ đạt, đi theo Hắc Doãn Ninh ra ngoài.

T đại là đứng đầu, sản xuất ra rất nhiều nhân tài, dung nhập vào mấy nhà doanh nghiệp.

Vì vậy nhà trường tu bổ lại rất nhiều thứ, ví dụ như dạng sân trường rộng lớn hay các hoạt động du lịch.

Dành những thứ tốt nhất dành cho sinh viên.

Mà mấy giáo sư ở đây cũng toàn là mấy người tốt nghiệp trường danh tiếng.

Vậy nên xây rất nhiều phòng.

Bạch Tư Nhiễm là người có trí nhớ tốt, Hắc Doãn Ninh nhắc chỉ một lần đã nhớ, nhanh chóng đi hết khu.

Cuối cùng còn khu D là chưa đi qua.

"Đây là khu D, giảng đường chính, từ tầng 4 đến tầng 5 kia là khu đặt biệt. Bồi dưỡng nhân tài có kiến thức rất tốt."

"Những tầng còn lại đều bình thường." Cô cười.

"Ừ."

Miệng thì ừ nhưng trong lòng đang rất phỉ nhổ bản thân.

Đúng là không có sức miễn dịch với mỹ nhân mà, phải sửa phải sửa...

"Đi thôi!"

Lại còn tự nhiên như vậy, da mặt cũng thật dày...

"Hắc xì----"

Bạch lão sư: "....."

Linh vậy à?

"Ngượng ngùng, đi thôi!"

Hắc Doãn Ninh đi đến tầng 3, ngang qua một giảng đường.

Giảng đường ở T đại rất lớn, có thể chứa mấy trăm người, mà từ cửa vào tới bàn giáo viên là cách một khoản xa.

Từ ở trước cửa, hai người nghe thấy tiếng giáo sư Sự chửi rủa, mắng một học sinh đến khóc.

Nữ học sinh đó nước mắt giàn giụa, mu tay lao ướt, mắt đỏ hoe, nhưng bởi vì đầu cuối gầm nên không thấy rõ. Lâu lâu lại hít cáu mũi, bờ vai run run.

Giáo sư Sự thấy vậy mà không nương tay, lại còn la mắng nặng thêm một chút.

Hai người đồng thời nhíu mày.

Mà Hắc Doãn Ninh bước đến, trực tiếp mở cửa phòng ra, đi tới bên bạn nữ.

"Em khóc cái gì? Tôi mắng sai sao, em oan ức lắm sao?"

"Em nhìn lại em đi, có một bài dễ như vậy thôi, tôi chỉ điểm ba lần cũng không hiểu!! Đúng là phế vật!!"

Mấy tiểu sinh viên ở bên dưới nhìn bạn nữ đó lộ ra ánh mắt thương hại.

Sau đó lại chuyển thành kinh ngạc.

"Sự lão sư, ngài nhẹ tay một chút."

"H- Hả? Sao em lại ở đây?"

Cô lấy từ trong túi một chút khăn tay trắng, đưa cho bạn nữ đang khóc lau nước mắt, cười nói: "Sự lão sư, lúc nãy tôi có đi ngang qua đây..."

Cái vị lão sư Sự này trên trán đổ một giọt mồ hôi, cười dịu hơn một chút, "Ây da, Hắc học trưởng, tôi cũng là muốn tốt cho bọn nhỏ thôi."

"Ấy, em xem, có một bài dễ như vậy em ấy cũng làm không xong, là em ấy không cố gắng... Tôi---"

"Sự lão sư, tôi biết ngài làm việc nhiều năm ở đây, rất có kinh nghiệm. Vả lại học thức của ngài rất lớn..." Hắc Doãn Ninh nhìn là phía ông ta.

"Nhưng cách dạy này của thầy có hơi nặng nề, tôi vẫn khuyên thầy nhẹ tay một chút."

Cái vị lão sư này không phục, lớn tiếng phản bác, "Hắc học trưởng, em... em như vậy là dung túng cho các em ấy, sai là phải sửa, phải sửa chứ?"

Sai là phải sửa, khá khen cho câu này.

"Nhưng lỗi sai nhỏ lại nhận hình phạt nặng hơn thì mấy sinh viên ở đây đều sẽ chán ghét tiết dạy của thầy."

Hắc Doãn Ninh rũ mắt nhìn ông ta, "Tôi cũng vì muốn tốt cho thầy thôi..."

"Tôi... em---"

Sự lão sư thở dài, đáy mắt hiện lên sự không phục, thỏa hiệp "Thôi được rồi, lần sao... lần sao tôi sẽ nhẹ tay."

"Ôi...Vậy tốt, thầy nhìn xem, thầy làm em ấy khóc rồi..." Cô cười.

"Vậy... tôi đi trước?"

"Được được, đi đi!"

"Tạm biệt thầy."

------------------

Author Lạc: Ây da, bá đạo tổng tài xuất hiện, hahahaha.

Author Lạc: Sorry m.n ngườ vì lâu quá chauw đăng chap mới, biết sao hơm, phải học online á, gặp mấy nài khó là điên cái đầu lun aaaaaa.Vậy tên thông cảm nheeee, hihi