Chương 49 : Hắn đối với cô , yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên

Edit + Beta : Ly , Trâm

_______

Chương 49. (18+) Hắn đối với cô , yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên

Mãi cho đến sau khi chất lỏng đυ.c ngầu được phun ra, hắn mới dần khôi phục lại trạng thái .

Nhìn thấy cô gái nhỏ bé đang cau mày vì đau, hắn liền liếʍ đôi môi khô khốc và rút côn ŧᏂịŧ đang suy yếu của mình ra.

Với động tác của Tô Mạch Tề, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc quánh dính vào lỗ hoa thơm tho của cô tạo thành một sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ .

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cô chưa kịp nuốt đã trào ra khóe miệng , cảnh tượng da^ʍ mỹ kí©h thí©ɧ khiến hắn cảm thấy bụng dưới trở nên căng cứng, côn ŧᏂịŧ dường như lại có dấu hiệu ngóc đầu dậy.

“ Nhã Nhã , nhổ ra đi ”

Cô uể oải nhìn hắn, nghe được giọng nam nhân ôn nhu … Cô vô thức " ừng ực " một tiếng , đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn nuốt xuống .

. . .

Ngày hôm sau.

Ánh nắng len qua kẽ hở trên rèm cửa, trêu chọc đôi mi mảnh mai và cong vυ"t của Hàn Thiên Nhã, cô khó chịu vươn tay ra để chặn ánh nắng chói chang.

Thật lâu sau, đầu óc mới dần dần khôi phục một chút minh mẫn.

Cô đột ngột bật dậy khỏi giường, mở đôi mắt ngái ngủ và nhìn xung quanh.

Đây không phải là nhà của cô , cũng không phải là phòng của cô ...

Giấy dán tường màu xanh đậm, chiếc giường có sọc xanh trắng và đồ nội thất đơn giản màu trắng ngà ...

Căn phòng này là của Tô Mạch Tề.

Cô chớp mắt, nhớ lại mọi chuyện đêm qua, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Tô Mạch Tề không ở trong phòng ngủ chính, cô vươn eo, mới nhận ra cổ tay mình đang đau.

Tất cả là do hắn ta.

Cô hít một hơi thật sâu, trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt thuộc về hắn.

Cô nhấc chăn và bước xuống giường. Bước chân trần trên sàn gỗ, tò mò nhìn quanh căn phòng .

Trên thực tế, không có gì trong phòng của anh ấy và nó có cảm giác trống rỗng.

Đột nhiên, tầm mắt của Thiên Nhã bị thu hút bởi một khung ảnh.

Cô đưa tay nhặt khung ảnh lên, xem kỹ bức ảnh.

Hàn Thiên Nhã không lạ gì người trong bức ảnh - cô gái mặc áo tắm màu xanh lam rõ ràng là cô !

Cô không nghĩ trên đời này sẽ có người giống hệt mình, ngay cả quần áo và ngoại hình cũng có thể giống y hệt.

Nhưng tại sao Tô Mạch Tề lại có bức ảnh này?

“Dậy rồi?” Tô Mạch Tề không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa, tỉ mỉ mặc một bộ áo thun màu xám than.

Hắn đeo lại cặp kính vàng , rồi đứng đó với vẻ kiêu ngạo, mùi hương sữa tắm tỏa ra khắp cơ thể, nghiễm nhiên chính là một công tử nhẹ nhàng và tao nhã.

Hàn Thiên Nhã bị hắn làm cho sửng sốt, khung ảnh trong tay suýt chút nữa không cầm chắc được, “ Lão sư… thầy, thầy sao lại đột nhiên xuất hiện?”

Hắn bước từng bước vững vàng, đi về phía cô, sau đó dễ dàng từ trong tay cô lấy đi khung ảnh và đặt nó trên bàn làm việc.

“Cẩn thận, đừng để rơi.”

Cô bẹt miệng, “Không phải chỉ là khung ảnh thôi sao… Mà sao lão sư lại có ảnh của Nhã Nhã ?”

Hắn cười, nhẹ nhàng gãi mũi cô, “Tôi khi đó đang cầm máy chụp ảnh , không biết ma sui quỷ khiến thế nào , đột nhiên nén lút chụp em .

"Sau đó ... Lão sư liền đối với em nhất kiến chung tình , yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ? ” Cô nở nụ cười, vui mừng khôn xiết.

“ Đúng vậy ” Hắn ta trả lời rất đơn giản, chỉ một từ, chắc chắn và vững vàng.

Bộ dáng nghiêm túc của hắn khiến cô có chút ngượng ngùng, trong lòng như bị nai nhảy loạn, má cũng nóng bừng.

“Vậy thì… lão sư đến trường em dạy, chẳng lẽ cũng là , là vì em sao...?"

Cô ngượng ngùng hỏi hắn, gương mặt ửng hồng như trái dâu tây thanh tú, thơm ngon.

_______Yêu mn 🥰