chương 32

chương 32: Đã muộn rồi để tôi đưa em trở về

" Em.... HÀn Thiên Nhã cau mày, cô tất nhiên không phải học sinh chịu khó như vậy, cô tập trung tinh thần, hít sâu một hơi trả lời " Vậy em sẽ nhanh chóng làm xong bài tập" Nói xong liền lập tức cầm bút ở trên bàn bắt đầu tính toán làm bài.

Thật sự cô rất tò mò, làm sao trường Hinh Đức nữ cao có thể mời Tô MẠch Tề đến làm giáo viên được chứ. Ngoại hình, cùng khí chất hơn người liền không nói đến, riêng chuyện năng lực dạy học tốt như vậy, mỗi đề mục đều dạy đến nơi đến chốn, hơn nữa còn đưa ra nhiều phương pháp mới hay và sáng tạo, giảng dạy dễ hiểu.

Phân tích mỗi đề mục một cách chi tiết, mỗi đề toán đều dạy đến múc mọi người phải hiểu hết mới thôi. Ngay cả người dốt toán như cô cũng lần đầu tiên có ý nghĩ " hóa ra toán học lại dễ như vậy".

Thật vất vả làm đến bài tập số học, các vấn đề cô không hiểu quả thực quá nhiều, liên tiếp hỏi nhiều câu, thật sự là sự kiên nhẫn của Tô Mạch Tề không tồi, tất cả các vấn đề cô hỏi hắn đều kiên nhẫn trả lời rõ ràng đến lúc cô tường minh ra đáp án.

Sau khi làm xong bài tập toán ngày hôm qua làm thiếu cô liền hoàn thành luôn bài tập toán của ngày hôm nay. Làm xong tất cả, cô lại làm luôn cả bài tập tiếng anh, hắn cư nhiên vậy mà phụ đạo cả tiếng anh cho cô.

Rất lâu sau cô mới lười biếng duỗi eo,mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện trời đã tối đen, trăng sáng sao thưa.

" Thầy Tô bài tập em đều làm xong rồi ạ" Cô ngói, lời trong lòng cô âm thầm bổ sung là: bài tập đều làm xong rồi, có phải hay không giờ có thể về nhà rồi.

Tô Mạch Tề nhìn qua sách bài tập của cô, gật gật đầu " Ân"

Hàn Thiên Nhã bất chợt cười tươi như người vừa có vụ thu hoạch bội thu, vừa cười sáng lạn vừa nhanh chóng đem sách vở của mình nhanh chóng cất vào trong balo, kéo khóa balo lên chuẩn bị rời đi.

Lại thấy người bên cạnh cũng thu dọn đồ đạc, có ý định chuẩn bị ra về

" Đã muộn rồi, để tôi đưa em về". Hắn đứng dậy trong tay cầm chìa khóa xe, đem áo tây trang vắt trên khủy tay.

Cô nghiễm nhiên không nghĩ đến cuối cùng còn có tiết mục đưa về, vội vàng đứng dậy, xua tay nói với hắn" Thầy Tô, thật sự không cần như vậy, em đã khiến thầy về muộn như vậy rồi thật sự không dám làm phiền thầy thêm nữa, em tự mình đi về cũng được ạ, không dám làm phiền thầy vất vả".

" Nhà em ở chỗ nào" Hắn Hỏi lại cô.

Cô có chút do dự trả lời " Thanh Hà tinh uyển"

" Ân. nhà tôi cũng gần đấy, thuận tiện liền cho em về cùng, không phiền"

" là như vậy sao?" Cô nói thầm một câu

Tô Mạch Tề liếc mắt nhìn cô một cái, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Hắn sáng nay tới trường đã xem hồ sơ của cô, biết cô ở Khu Thanh Hà tinh uyển, liền lập tức cho người đi mua một căn ở khu đó.

Thanh hà tinh uyển có thiết kế mỗi tầng một hộ, vì vậy, hắn tranh thủ lúc tầng trên nhà cô không có ai liền chuyển vào ở.

" khu đó giao thông tương đối thuận tiện" Dứt lời, không đợi cô trả lời hắn liền nhấc chân cất bước, hắn nắm tay nắm cửa quay đầu lại thúc giục cô " Còn không đi sao".

Hàn Thiên Nhã nhanh chóng đuổi theo chạy ra khỏi văn phòng, Tô Mạch Tề liền khóa của văn phòng lại.

Hiện tại đã là bảy, tám giờ tối, trường học trống rỗng không có ai, gió đêm hơi lạnh thổi là cây rụng dưới đất kêu sàn sạt, nghe có chút quỷ dị âm u.

Cô đi theo hắn vào trong bãi đỗ xe, nhìn trước mắt là xe thể thao màu trắng BMW, cô chớp mắt, có chút tò mò là tại sao hắn lại có thể mua được một chiếc siêu xe vậy nhỉ.

Trong lúc cô còn đang tự hỏi, hắn đã mở cửa bên ghế phụ ra " Lên xe"

Trên đường đi hai người bọn họ ai cũng không nói một câu, cũng không ai định nói chuyện trước, hắn trầm mặc lái xe, còn cô an tĩnh ngồi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe đang chuyển động.

thẳng đến khi xe dừng lại trước cửa tòa Thanh Hà tinh uyển của cô ở, cô mới cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xuống xe, vừa định nói cảm ơn với hắn thì lại lại thấy hắn cầm một cái túi đưa cho cô.