Chương 30: Nếu không, cứ học xong đã
Cứ nghĩ đến việc cô mặc qυầи ɭóŧ của thầy giáo, trong lòng liền xuất hiện một cảm giác khó tả.
Hơn nữa cô thường mặc qυầи ɭóŧ ren mỏng, bây giờ mặc qυầи ɭóŧ vải cotton mịn quả thật có chút không quen. Hơn nữa hạ thể cô vẫn luôn xuân dịch lan tràn bây giờ mặc vải cotton khiến cho hạ thể luôn dính dính nhớp nháp khó chịu
Nói tóm lại, buổi chiều hôm nay sẽ đứng ngồi không yên.
Thật vất vả mới kết thúc buổi chiều, cô đeo balo lên vai chuẩn bị rời phòng học về nhà, chưa kịp ra đến cửa đã bị bạn học khác gọi lại bảo Tô lão sư tìm cô có việc.
Động tác của cô đông cứng, hắn tìm cô làm gì chứ? Không nhẽ là chuyện lúc trưa?
" Nhã nhã ngươi tại sao lại ngây ngẩn vậy?" Thủy Thanh Lan quơ tay trước mặt cô
Hàn Thiên Nhã chậm dãi hoàn hồn " không có gì, chính là Lão sư kêu mình đến văn phòng có chút việc, cũng không biết có lâu không nên cậu không cần đợi mình đâu, mau về trước đi"
Nếu đến văn phòng….
Hiện tại tất cả cả thầy cô đều đang ở văn phòng, nếu như cô hiện tại đi đến thì sẽ không phải trai đơn gái chiếc ở cùng với hắn, như vậy hẳn là tương đối an toàn.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, trong ánh nắng rực rỡ tràn ngập tiếng nói ríu rít của đám nữ sinh, những thiếu nữ thanh xuân mang đầy mình vẻ tươi mát tuổi trẻ và chính khí chính trực trên người đang vui vẻ bàn luận top năm top ban ra về.
"Báo cáo" Hàn Thiên Nhã gõ cửa văn phòng, sau khi nghe thấy tiếng lão sư nói "mời vào" cô mới bước vào.
" Em tìm ai" một vị nữ giáo viên mặt mày hiền hoà hơi cười hỏi cô
" Em tìm thầy Tô ạ"
Cô vừa nói xong nữ giáo viên liền quay mặt vào hướng sâu nhất bên trong văn phòng rồi chỉ tay nói " bàn làm việc của Thầy Tô ở tận cùng trong góc của văn phòng"
" Cảm ơn cô" nói xong liền hướng về phía chỗ Tô Mạch Tề đi đến.
Cô đi gần đến nơi liền nhìn thấy Tô Mạch Tề đang vùi đầu làm việc ở trên bàn công tác, giống như tâm linh tương thông, đột nhiên Tô Mạch Tề ngẩng đầu xoay lại nhìn thẳng vào mắt cô.
Hắn vẫn đeo gọng kính vàng trên người vẫn mang hơi thở cấm dục cùng một bộ dáng xa cách.
"Thầy Tô, thầy tìm em có chuyện gì sao ạ?" Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào thật khiến cho tâm hắn phải hoà tan.
Hắn từ chồng sách luyện đề lấy ra một quyển, đặt lên trên cùng của chồng sách mở ra.
Hàn Thiên Nhã nhìn ngón tay dài xương khớp rõ ràng kia nhẹ nhàng mơn trớn trang sách, nghe thanh âm sột soạt của động tác lật trang khiến tim cô đập thịch thịch.
" Bài tập ngày hôm qua vì sao chưa làm xong?" Thanh âm hắn không chút dao động, nhàn nhạt hỏi cô.
" Tối qua,.... Em…" bàn tay cô không tự chủ mơn trớn quai balo, giọng điệu ngắc ngứ không nói ra được.
Hôm qua cô thật sự đã không làm bài tập toán, vốn cũng không định làm chỉ định sáng nay lên lớp mượn vở của bạn học chép một chút là xong rồi, nhưng thật không hiểu sao sáng nay lại quên mất.
" Em xin lỗi thầy, là vì em không biết làm" cô cúi đầu ngượng ngùng xin lỗi, trên tai đã có chút phiếm hồng.
" Nếu không biết làm, vậy liền học lại thật tốt" trong giọng nói của hắn có chút bất đắc dĩ.
Hàn Thiên Nhã mím môi, thấp giọng vâng một tiếng, trước sau không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thật sự vẫn là chột dạ cùng với ngượng ngùng.
Khoé mắt cô đột nhiên dư quang thấy Tô Mạch Tề kéo ghế ở bên cạnh lại gần, sau đó đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh, để trống ghế bên cạnh ngay gần cô, sau đó lại dọn dẹp bàn gọn gàng lại, chừa ra một góc nhỏ sạch sẽ thông thoáng, mở ra quyển sách bài tập toán đặt ở trên bàn.
"Ngồi xuống đi"
Cô trộm liếc hắn một cái, hắn đang đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế xoay, thẳng lưng, tay cầm cây bút đỏ phê bài tập.
Đây là có ý tứ gì chứ?
Hắn ở một bên chữa bài tập cho học sinh, còn cô ngồi bên cạnh hoàn thành bài tập ngày hôm qua?
Cô nghẹn khuất, trong lòng thở dài một hơi, nhưng bên ngoài vẫn là ngoan ngoãn ngồi vào ghế, động tác chậm rì rì lấy bút ở trong cặp ra bắt đầu chữa đề.
P/s: mọi người cho mình hỏi là có ai bị rối loạn điều tiết ở mắt bao giờ chưa, có ai đã bị mà khỏi rồi thì cho mình xin ít review về thuốc uống, thuốc nhỏ mắt, hoặc chỗ nào khám mắt tốt ở Hà Nội không?