Chương 17: Lão sư, cầu người trả lại cho ta

Chương 17: Lão sư, cầu người trả lại cho ta

Tô Mạch Tề hiên ngang đứng trên bục giảng, khoé miệng khẽ nhếch như cười như không, khuôn mặt bình tĩnh có nét cười, dưới cặp kính là đôi mắt đào hoa mang theo ẩn ẩn ánh sáng thần bí, giống như ánh mắt của thần thương xót chúng sinh, trang nghiêm thần thành không thể xâm phạm.

Thanh âm mát lạnh, êm tai truyền đến các nữ sinh phía dưới " Lần đầu gặp mặt, tên của ta là Tô Mạch Tề".

Vừa nói hắn vừa cầm phấn xoay người viết lên bảng đen tên của kình từng nét rõ ràng.

Nét chữ Khải tinh tế, gián tiếp lộ ra tính cách của hắn, không chấp nhận được sự lệch lạc sai trái, là người đoan chính nghiêm cẩn.

Thanh âm của hắn thật êm tai, Hàn Thiên Nhã nghĩ vậy.

Cùng S tiên sinh có điểm giống nhau, tuy nhiên giọng S tiên sinh có chút trầm thấp mất tiếng, lại có chút dụ hoặc, tràn ngập sắc khí. Nhưng giọng hắn trầm ổn thực dễ mang đến cho người khác cảm giác đáng tin cậy.

Tay hắn cũng rất đẹp.

Cô đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua cũng S tiên sinh tính ái, bàn tay khớp xương rõ ràng ở trên côn ŧᏂịŧ vuốt ve lên xuống bộ dáng…

Tầm mắt nàng không khỏi xấu hổ nhìn đến đũng quần của Tô Mạch Tề trên kia.

Hắn ở đũng quần tây đen kích cỡ vừa phải, không giống như S tiên sinh bị căng đến tràn đầy.

" Kia…. Mọi người có phải cũng nên nói cho ta biết tên của mọi người không?" Hắn nửa thật nửa đùa nói, nhoẻn miệng cười nhìn các nữ sinh bên dưới thất điên bát đảo si mê hắn.

" A….. lão sư ta tên là Liêu XX"

" Lão sư ! Lão sư! Ta kêu…"

Mấy nữ hài bỏ qua rụt rè đứng dậy, lớn tiếng báo tên.

" Lão sư! Ta bên này, ta tên là Thủy Thanh Lan"

Thủy Thanh Lan hưng phấn đứng dậy, giơ tay lên cao, khuôn mặt tươi cười.

Tô Mạch Tề vẫn luôn âm thầm theo dõi Hàn Thiên Nhã, cô vẫn luôn yên tĩnh, tựa hồ đang ngẩn người, mắt nhìn chằm chằm vào hạ bộ hắn.

A, cái này chính là tiểu nữ hài dục cầu bất mãn, hiện tại trong đầu khẳng định đang suy nghĩ đến đồ vật không đúng với tuổi thiếu nhi.

" Bạn học Thủy Thanh Lan, ngươi có thể kêu bạn học bên cạnh báo tên mình không"

" A" Thủy Thanh Lan giật mình, không nghĩ được đến giáo viên soái ca mới đến nhớ được tên mình.

Sau đó nàng mang theo khuôn mặt hân hoan, đẩy Hàn Thiên Nhã một cái " Nhã Nhã lão sư kêu ngươi tự giới thiệu"

" Cái gì?" Hàn Thiên Nhã đang nghĩ đến dư vị cao trào mất hồn tối qua, bị Thủy Thanh Lan đẩy một cái, cả người có chút ngốc.

Nàng thu lại ánh mắt nóng bỏng của chính mình, chậm rãi đứng lên, không cẩn thận quần áo qua lại làm rớt đồ vật trên bàn xuống đất.

Cô vừa nhìn thấy đồ vật, nháy mặt khuôn mặt bạo hồng, chân còn chưa đứng thẳng liền lập tức khom người xuống muốn nhặt lên đồ vật. Tuy nhiên chậm mất một bước, đồ vật màu hồng nhạt đã bị một bàn tay to nhặt lên trước.

" Đây là cái gì?" Tô Mạch Tề nhăn mày, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt khó phát hiện.

" Đây…" Hàn Thiên Nhã hai chân kẹp chặt, nàng hôm nay bên trong mặc qυầи ɭóŧ có khiêu đản, vừa vặn vị trí khiêu đản chống lên âm đế.

Thứ hắn cầm trong tay chính là điều khiển từ xa của khiêu đản.

" Là điều khiển từ xa của mấy đồ chơi"âm lượng của cô rất nhỏ, giọng nói nhu nhu nhược nhược, gương mặt ửng đỏ.

" Đồ chơi điều khiển từ xa?" Tô Mạch Tề đánh giá đồ vật màu hồng trong tay, ngón tay động, nhấn vào một cái nút.

" A…" khiêu đản đột nhiên rung động, ma sát vào hoa hạch mẫn cảm.

Thình lình có kích thích ở hoa hạch, khiến nàng hưng phấn không thôi, hai tay chống ở trên bàn " Lão sư, mong người trả lại nó cho ta"

Nhìn phản ứng của nàng chứng thực suy nghĩ trong đầu hắn là đúng. Hắn lại lần nữa nhấn nút, tần suất nhanh hơn, nàng phản ứng cũng càng kịch liệt hơn.

Thấy nàng khẩn trương cắn môi dưới, ánh mắt mê ly, nỗ lực đem tiếng rêи ɾỉ trong miệng đè nén, khiến dục hoả trong người hắn tăng vọt.