Chương 7: Tỏ tình nóng bỏng đối với lão sư
Mấy ngày trước Tần lão sư bị cảm, vẫn chưa có tới lớp
Tất cả mọi người khá là lo lắng cho nàng, thì chọn 5 bạn học, mua hoa quả đến thăm nàng
Trong đó đương nhiên không có tôi
Nhưng mà tôi mặt dày mày dạn vẫn là đi theo
Họ đều ngưỡng mộ tôi, không cần lên lớp
Đi tới ký túc xá của Tần lão sư, chúng tôi gõ cửa
Cửa rất nhanh thì mở ra, nữ nhân xinh đẹp kia ló đầu ra, nhưng mà chúng tôi không quen biết
Vương Hiểu Hà kết quả học tập tốt nhất khách khí nói: "Xin chào, chúng tôi là học sinh của Tần lão sư, xin hỏi nơi này là ký túc xá của Tần lão sư sao?"
"Hạ Lan, là ai a?"
Tần lão sư cũng đi qua, hai tay không tự chủ ôm eo của nữ nhân kia
"Tần Mẫn, hình như là học sinh của ngươi" nữ nhân kia có chút lúng túng nhìn chúng tôi, nhẹ nhàng đem tay của Tần lão sư đẩy ra
Tần lão sư lúc này mới nhìn thấy chúng tôi, lập tức để chúng ta vào nhà
Nhưng mà lòng hiếu kì của chúng tôi lại rơi ở trên người nữ nhân kia
"Tần lão sư, cô ấy là ai a?"
Tôi hỏi một câu
"Nàng ấy, nàng ấy chính là bạn gái của lão sư a"
Tần lão sư cười hì hì nói ra
Tất cả chúng tôi đều kinh hô
Nữ nhân tên là Hạ Lan kia có chút ngại ngùng, vỗ lưng của Tần lão sư một cái, "Bị bệnh thì cố gắng nằm nghỉ, đừng cùng đứa nhỏ nói chuyện không có"
"Chúng tôi không nhỏ" Trương Phong đứng ở bên cạnh phụ hoạ: "Tần lão sư cũng mới lớn hơn chúng tôi 6 tuổi chứ?"
"Được rồi được rồi, các em rất lợi hại. Vào đi, cửa gió lớn" Tần lão sư cười phụ họa một câu, cặp con mắt xinh đẹp kia luôn nhìn nữ nhân đó
Nàng rõ ràng không có đeo kính, nhưng không biết tại sao, tôi cuối cùng cảm thấy cặp mắt kia của Tần lão sư đang sáng lên lấp lánh
"Các cậu nói, nữ nhân kia là ai a?"
Từ ký túc xá của Tần lão sư lúc trở lại, Vương Hiểu Hà bà tám một câu
"Còn có thể là ai? Quá nửa là lão sư mới đến đó"
Trương Phong có chút mất tập trung nói ra, "Chính là không biết, nàng ấy muốn dạy chính là môn nào. Nói không chừng nàng ấy còn có thể bị điều đến dạy ban của chúng ta đó"
Thế nhưng, suy đoán như vậy, ở ngày hôm sau, đã bị vô tình đâm thủng rồi.
Ở ngày thứ hai sau khi chúng ta đi thăm Tần lão sư, Tần lão sư thì lên lớp
Thế nhưng không nhìn thấy nữ nhân gọi là Hạ Lan kia
Chúng tôi tò mò hỏi một câu, Tần lão sư liền cười nói Hạ Lan về Mỹ rồi
Vào lúc ấy, khái niệm nước Mỹ đối với chúng ta, quả thực thì gần như hoả tinh
Mọi người liền mồm năm miệng mười nghị luận lên nước Mỹ rốt cuộc là thế nào
Tần lão sư thì đơn giản giới thiệu nước Mỹ một chút cho chúng tôi, sau đó gõ gõ bục giảng, để chúng tôi tiếp tục chương trình học lần trước
Thời điểm ăn cơm buổi trưa
Trong radio của trường học như thường lệ mở nhạc
Đột nhiên có một nội dung phát thanh để cả lớp chúng tôi đều sôi sùng sục
"Bài hát《Nữ nhân đáng yêu》tiếp theo của Châu Kiệt Luân, tặng cho Tần Mẫn lão sư ban sáu lớp 11, chúc phúc nàng, và tôi thích nàng, đều sẽ mãi mãi hạnh phúc"
"Oa! Tin tức nóng bỏng a! Tỏ tình?"
"Ai tặng? ai tặng?"
Mọi người nghị luận sôi nổi
Tôi bưng canh uống một hớp, vừa vặn nhìn thấy Trương Nam Nam lôi kéo tay của Phùng Hiểu Lộ, từ bên cạnh ta đi ngang qua
Tôi vốn là không muốn chú ý họ, nhưng mà rất nhanh, cửa phòng ăn thì truyền đến âm thanh nói chuyện lớn tiếng của Trương Nam Nam
Tôi quay đầu nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Trương Nam Nam tức giận đi tới
"Nhìn cái gì nhìn! Chưa từng thấy mỹ nữ cãi nhau a!"
Trương Nam Nam trừng tôi
Tôi không thể làm gì khác hơn là quay đầu trở lại nhìn Phùng Hiểu Lộ
Cậu ấy hình như đã khóc, đang xoa con mắt
Tôi không biết giữa họ đến cùng làm sao vậy, đang muốn hỏi Trương Nam Nam làm sao đem Phùng Hiểu Lộ làm khóc, Tần lão sư thì đi đến cửa phòng ăn, nói chuyện với Phùng Hiểu Lộ
"Tần lão sư, có người tỏ tình với người!" Có bạn học mắt sắc thấy được Tần lão sư, liền hô về phía Tần lão sư
Tần lão sư hé miệng nở nụ cười, đáp lại nói" "Lão sư cũng nghe được"
"Lão sư biết là ai không?"
"Đó còn cần phải nói, nhất định là Hạ Lan" Tần lão sư một mặt hạnh phúc theo bài hát hừ vài tiếng, liền mang theo Phùng Hiểu Lộ đi đến phía bên ngoài phòng ăn
"Hạ Lan? Người đi nước Mỹ kia?"
Có người hỏi
Không có người trả lời
Hết chương 7
Wé đã luôn 🌚🌚🌚