Chương 12: Lời chúc đáng sợ

Một tuần cứ thế lặng lẽ trôi qua, có lẽ giờ đây mọi cảm xúc trong cô đã nguôi ngoai thật rồi, không còn đau lòng hay cảm thấy man mác buồn như ban đầu nữa, chỉ là có đôi lúc bản thân lại tự hoài niệm.

Những hồi ức đẹp đẽ ấy với cô tưởng chừng như chỉ còn là kỉ niệm mà thôi...

Cô tin rằng chỉ cần cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì những gợn sóng trong lòng cô sẽ phẳng lặng dần.

"Ing...Ing."

-Alo.

-Là...Là tôi đây.

-Ừ...tôi biết.

-Bà còn giận à?

Khóe môi cô nhếch lên đầy khinh khi.

Giận sao? Sao có thể không giận được? Cô là người bị lừa dối cơ mà.

Haizz... Dù sao tất cả cũng qua rồi, tình cảm ấy không tới đâu thì cũng không thể mất đi tình bạn được.

Quả thật cô từng rất tức giận, từng muốn vứt bỏ mọi thứ, nhưng nghĩ cho cùng thì đó cũng là lời nói dối thiện ý.

Mỹ Lệ chỉ không muốn cô đau lòng nên mới giấu cô như vậy. Nhưng giấy không thể bọc được lửa, chuyện gì xảy ra, thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi!

-Này ngốc à! Nếu còn giận thì tôi không thèm bắt máy đâu.

Đầu dây bên kia Mỹ Lệ có vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi lại.

-Bà thật sự hết giận rồi à?

-Giận chứ! Nhưng bây giờ hết rồi, chuyện gì đã qua thì cho nó qua đi.

-Ừ, vậy chúng ta làm hòa nhé!

-Được thôi! Bù đắp trái tim bị tổn thương của tôi đi, ha ha ha.

-Ok, bà muốn ăn gì tôi khao hết.

-Nói đó nha, nhất ngôn cửu đỉnh!

Virginia Woolf từng nói:"Nếu không ăn uống tử tế, thì người ta làm sao suy nghĩ, yêu đương và nghỉ ngơi tử tế được."

Đúng vậy, phải ăn! Chỉ có thức ăn mới giúp con người vượt qua nỗi buồn, đem con người đến gần nhau hơn.

Mỹ Lệ há hốc nhìn từng món ăn bày biện trên bàn, cằm như muốn rớt xuống, len lén nhìn túi tiền, chấm nước mắt.

-Bà có chắc là tụi mình sẽ ăn hết chứ?

-Cứ ăn đi.-Cô vỗ vỗ vai Mỹ Lệ vờ an ủi- Đừng khách sáo, hôm nay tôi không cần trả tiền mà, phải ăn cho thỏa thích chứ!

Mỹ Lệ nuốt nước bọt, thầm ai oán.

Đúng là mấy đứa thất tình ăn lắm thật! Xem ra lần này có vẻ cô tự lấy đá đập chân rồi.

Tiền tiêu vặt! Tiền ăn sáng của tôi!!! Oa..Oa..Oa...!

Sau một hồi cặm cụi ăn, Ngọc Vy ngước lên nở nụ cười chế giễu.

-Ăn đi, có mang vô lại người ta cũng không trả tiền đâu. Sau này chừa nhé!

Chừa rồi, chừa thật rồi!

Thế đấy, tình bạn này chỉ đơn thuần có vậy, có giận hờn, có cãi vả nhưng không bao lâu sau lại đâu vào đấy. Chỉ cần sáp lại với nhau dường như mọi khoảng cách, mọi nỗi giận đều không thể tồn tại.

Cả hai lại trở về trạng thái bình thường, tám với nhau đủ chuyện trên đời.

-Vương Ngọc Vy!

-Sao cơ?-Cô ngơ ngác chớp mắt nhìn đối phương.

-Hôm nay có một điều rất lạ...-Mỹ Lệ nheo mắt nguy hiểm tiến lại gần cô.

Thấy vậy, theo phản xạ cô nhích ghế lùi về sau, lúng túng.

-Gì...vậy?

-Suốt buổi nói chuyện hôm nay... Bà không hề nhắc đến Trần Hạo.

-Haizz...Tôi không muốn nhắc đến con người ấy nữa.

-Không phải! Cả buổi hôm nay bà chỉ kể về mỗi thầy Lương, không thấy nó không hợp lí à?

Nói mới nhớ, sao chủ đề hôm nay của cô toàn xoay quanh con người đó thế này?

Quỷ nhập rồi! Ám ảnh sinh bệnh rồi! Thánh thần thiên địa ơi!

Ánh mắt Mỹ Lệ dần chuyển sang tra khảo, săm săm nhìn cô.

-Sao thế?

-Không phải vậy đâu...Chỉ là mình cảm thấy hơi khó chịu, cái cảm giác đó...à, nó là...kiểu như áy náy, không thích bị người khác giận ấy mà.

-Thật không đó?

-...

-Nhắn thử coi người ta có trả lời không là biết có giận hay không chứ gì.

Cô nhìn chiếc điện thoại im thin thít trên bàn, không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

Chỉ là biết nhắn gì bây giờ?

Hỏi bài lúc này ư? Mới thi xong thì có gì để hỏi nhỉ?

Chúc ngủ ngon thì sao?

Không...Không...Không, như vậy càng đáng nghi hơn. Ôi trời ơi!

-Bà thật sự không cảm thấy có gì đó không ổn à?

-Có chuyện gì không ổn sao?

-Quá quan tâm, không đúng sao?

-Tôi đã nói rồi còn gì...-Cô ngượng ngùng, cố gắng giải thích.

-Không phải. Giảng viên trường tôi còn chẳng thèm nhìn lấy tôi một cái. Thật khả nghi!

Cô vội xua tay, thanh minh giúp thầy Lương.

-Bà đùa à, chỉ là tinh thần trách nhiệm với nghề thôi! Với những người khác chắc cũng vậy mà.

Vậy chắc tôi đa nghi quá rồi!-Mỹ Lệ xoa xoa cằm đầy suy tư.

Thật là, bậy bạ hết sức!

Con người cao cao tại thượng ấy làm sao có thể để ý đến thứ thấp bé hèn mọn như cô được chứ!

Chẳng phải mấy cái Ask kia thầy Lương cũng trả lời thân thiện vậy sao.

Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì giờ đây lòng cô cũng hơi băn khoăn, thầy Lương không thường nhắn cho cô, nhưng hôm nay không nhắn thì lòng cô không sao yên được.

Cô sợ cái cảm giác bị người khác giận!

Cảm giác đó...Rất khó chịu a!

-Ngủ ngon thầy nhé!

Omg! Cuối cùng cũng nhắn đi rồi!

Lỡ người ta giận không trả lời thì sao?

Làm sao đây? Làm sao bây giờ?

Một hồi sau vẫn không có hồi âm, cô thiểu não lướt Facebook cập nhật tin tức, bất giác nhấp vào trang cá nhân thầy Lương lúc nào không hay.

Hôm nay lại có Ask mới.

Vô danh:"Em là người lần trước tỏ tình với thầy đó, em là gay! Vừa lòng thầy chưa?"

Phan Thành Lương:"Chưa. Phải thấy mới tin được."

Sặc!

Xém tí nữa là cô nghẹn cả nước bọt, màn đối đáp quá bá đạo a!

May mà lần này cô không uống nước, nếu không chắc cái điện thoại toi rồi.

Vô danh:"Thầy từng cảm nắng cô học trò nào chưa?"

Câu hỏi này hay à nha. Rất đánh vào tâm lí tò mò của cô.

Trong trường bao cô gái xinh đẹp, xuất chúng đến vậy chẳng lẽ không một ai có thể lọt vào mắt xanh của thầy.

Thế thì chỉ có hai lí do: Một là tiêu chuẩn quá cao, hai là căn bản thầy không thích con gái.

Phan Thành Lương:"Thầy có kháng sinh liều đủ mạnh vượt qua cảm nắng em à."

Vậy có nghĩa là chưa từng ư?

Từng nghe Phương Uyên bảo thầy Lương có nguyên tắc không yêu học trò của mình, vậy xem ra là thật rồi!

"Ing...Ing."

Có vẻ như lúc nào thầy Lương cũng xuất hiện một cách đúng lúc như vậy.

-Cảm ơn em nhé, chúc em ngủ ngon!

-Mơ thấy thầy.

Ôi má ơi! Cô có nhìn lầm không?

Mơ thấy ai cơ?

"Mơ thấy thầy."

Câu nói này rốt cuộc là có hàm ý gì a?

Có ai giải thích với cô, chuyện gì đang diễn ra không?

Hu hu hu, mặc dù đã xác định được là ai kia không có giận hờn gì rồi, nhưng đêm nay bảo cô làm sao ngủ yên được đây?