Chương 50: Kết nghĩa

Lữ tổ thuần dương? Một trong Bát tiên? Kiếm Tiên Tổ Sư?

...

Trên mặt Vương Yến thoáng có chút kinh ngạc, trực tiếp từ trên ghế đá đứng lên, cẩn thận quan sát đối phương một lần.

Chỉ thấy người này mày kiếm mắt sáng, ngũ quan như đao khắc, dáng người không mập cũng không gầy, mặc quần áo màu xanh, phong thái hiên ngang, tư thế oai hùng mạnh mẽ.

Vừa nãy khi thấy hắn múa kiếm ngâm thơ, cũng đã lộ rõ vẻ tiêu sái.

"Ân nhân thật sự tên là Lữ Động Tân?"

Thế gian có quá nhiều người trùng tên trùng họ, nhưng nếu như chỉ là trùng tên họ thì còn có thể thông cảm được, nhưng trong chuyện thần thoại xưa, Lữ Động Tân một tay kiếm pháp xuất thần nhập hóa, được tôn là Kiếm Tiên đứng đầu thiên hạ, làm người cũng phong lưu phóng khoáng, rất có tài học, phóng đãng không bị trói buộc.

Ngoài ra thế giới hiện tại hắn đang sống là thế giới thần thoại, trước có Lưu Hải đốn củi, như vậy thì bát tiên quá hải cũng đã không còn là truyền thuyết nữa rồi.

Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua Lữ Động Tân, cũng không biết người ta trông như thế nào, nhưng khí chất phóng khoáng của người trước mặt, cùng với kiếm thuật cao siêu của hắn, quả thực có phần giống với Thuần Dương Tổ Sư trong truyền thuyết.

"Tại hạ đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, chính là Lữ Động Tân!"

Thư sinh nói như đinh chém sắt.

"Sao? Tên của ta có vấn đề gì sao?"

Nhìn thấy Vương Yến cư xử kỳ lạ, Lữ Nham cũng không khỏi thắc mắc một chút.

"À! Không có không có, tên của ân nhân thật sự quá hay!"

Vương Yến gượng cười, chậm rãi ngồi xuống.

Nếu như người trước mặt này thật là Lữ Động Tân một trong bát tiên, thì đây chính là đại lão nha!

Không thể tưởng được mình vậy mà có thể kết bạn với ông ấy, đây là may mắn cỡ nào chứ! hữu duyên cỡ nào chứ!

Nhưng theo tình hình trước mắt này, ông ấy hiển nhiên chưa thành tiên, hơn nữa đối với con đường mà ông ấy sẽ đi trong tương lai, cũng hoàn toàn không biết gì cả.

"Huynh đài đã biết tên của Lữ mỗ, nhưng ta vẫn không biết tên họ của ngươi là gì đâu! Không biết đạo trưởng xưng hô như thế nào?"

Vương Yến kịp phản ứng, vội vàng tự giới thiệu bản thân một phen.

"Ta là Vương Yến, tên chữ Thiên Thanh! học đạo ở Lao Sơn, cầu đạo mấy năm, lần này là muốn về thăm nhà, thuận tiện du lịch nhân gian một phen."

Lữ Nham giống như bừng tỉnh đại ngộ khẽ gật đầu, tiếp theo lại ôm quyền cười nói.

"Thì ra là Vương huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ! Sau này Vương huynh cũng đừng có có gọi ta là ân nhân ân nhân nữa, nghe không được tự nhiên, trực tiếp gọi ta Động Tân là được."

Vương Yến chắp tay đáp lễ, không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

"Đã ba năm kể từ khi từ biệt ở nhà trọ Vọng Thạch, không biết Lữ đại ca có khỏe không?"

Mặc dù đối phương bảo mình gọi tục danh của hắn, nhưng dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình, chuyện này thật sự không tiện mở miệng, gọi hắn một tiếng Lữ đại ca cũng không quá phận, nếu thật bàn về bối phận, mình còn chiếm tiện nghi đó!

Nói đến chuyện cũ, Lữ Nham không khỏi thở thật dài một hơi.

Hắn vốn xuất thân từ thư hương môn đệ, thuở nhỏ văn võ song toàn, lúc cha mẹ còn trên đời, từng hi vọng hắn có thể thi đậu công danh, quang tông diệu tổ.

Mà hắn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, gian khổ học tập mười năm, bụng đầy tài học, hai năm trước thành công đi vào học cung Lao Sơn bồi dưỡng, thành tích vượt trội, cũng vào kỳ thi mùa xuân năm sau, kim bảng đề danh, thi đậu tiến sĩ.

Được bổ nhiệm làm huyện lệnh thất phẩm Dong Châu huyện Phi Nhạc, trở thành quan địa phương một năm, trải qua hết những đen tối chốn quan trường, ngươi lừa ta gạt, khiến người phiền chán.

Cuối cùng trong cơn tức giận, dứt khoát từ quan không làm nữa, trong thời khắc quanh đi quẩn lại, hiện tại cũng muốn về quê nhà thăm viếng, hôm nay trùng hợp đi ngang qua đây, bởi vì thấy sắc trời đã tối, bất đắc dĩ mới tá túc ở trong chùa miếu này.

Không nghĩ lại tình cờ gặp được Vương Yến.

Sau khi nghe kể những gì hắn đã trải qua, Vương Yến cũng không khỏi cảm thấy kính nể, người ta là sĩ tử khổ đọc thi thư, chính là vì muốn đỗ đạt tiến sĩ, thăng quan phát tài.

Hắn thì ngược lại, công ăn việc làm ổn định không muốn, lại trực tiếp từ quan bỏ đi.

Tính cách này chắc chắn là Lữ Động Tân một trong bát tiên không thể nghi ngờ!

Lúc trước khi Vương Yến tham gia đại hội sĩ tử, người này chuyên tâm nghiên cứu thi thư, không thông đồng làm bậy với thế tục, hơn nữa đại hội sĩ tử nhiều người, cho nên hắn cũng không có nhìn thấy Vương Yến, cho nên hai người hai đã bỏ lỡ nhau một cách hoàn mỹ.

Nhưng mấy bài thơ Vương Yến viết thì hắn cũng đã học qua.

Hiện tại Vương Yến hồi hương, mình cũng hồi hương, như thế xem ra, thật sự chính là duyên phận ông trời chú định.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Yến cũng cảm thấy mình khổ tâm cầu đạo, không phải chính là vì trường sinh, truy cầu cuộc sống tiêu dao hay sao?

Hai người mới quen đã thân, nói chuyện thâu đêm suốt sáng, từ kinh nghiệm bản thân đến tính cách sở thích, từ cách nhìn đối với triều đình đến thiên hạ đại thế, từ nỗi thống khổ của dân chúng cho tới tứ hải thái bình, cuối cùng thậm chí còn bàn về tiên đạo.

Khi nói về chuyện này, Lữ Động Tân còn hưng phấn hơn cả Vương Yến, đạo kinh đạo tạng, pháp thuật thần thông, truyền thuyết tiên nhân, hắn vậy mà một chút cũng không biết, một chút cũng không hiểu.

Hiện tại đang khám phá hồng trần, tâm nguyện cả đời cũng chính là an tâm tu hành, du lịch nhân gian, trừ bạo an dân, làm một dã nhân lưu lạc thiên hạ.

Lúc hỏi đối phương sư thừa đạo thống, Lữ Nham chỉ lắc đầu, đạo kinh đạo tạng, đều là sở thích của riêng hắn, thuở nhỏ xem không nhiều, dần dà, cũng đã hiểu được hmột chút phương pháp tu hàn.

Kiếm thuật thần thông, là vào năm hắn mười tám tuổi ở bên ngoài du học, được một vị lão đạo truyền lại, hắn chỉ nhớ rõ lão đạo kia được gọi là Hỏa Long chân nhân gì gì đó, sau khi truyền pháp thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Cụ thể là môn nào phái nào, bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm.

Quả nhiên! Đây chính là sự khác nhau giữa học bá và học tra sao?

Người ta xem hết đạo kinh đã có thể tự mình tìm hiểu ảo diệu bên trong, tự mình hiểu được phương pháp tu hành.

Còn mình thì sao, Tàng Kinh Lâu ở Lao Sơn nhiều kinh thư như vậy, cho dù học thuộc thì có ích lợi gì? Còn không phải phải chờ sư phụ tới truyền thụ tâm pháp, cho tới bây giờ, mới xem như bắt đầu nhập môn, chạm được chút phương pháp.

Hai người đàm đạo cho đến nửa đêm canh ba, vẫn không hề buồn ngủ.

Gió nhẹ nhẹ thổi, mây trôi che trăng, chỉ còn lại hai bóng người.

"Đêm nay nói chuyện với Vương huynh, thật sự nhận được ích lợi không nhỏ, quả thật là tri kỷ cả đời của Lữ mỗ, trên đời này, có thể làm cho Lữ mỗ mở rộng cửa lòng, nói ra lời tri tâm, thật là là quá ít."

Tâm sự đến giờ sửu, nhưng hai người vẫn còn có nhiều chuyện chưa nói hết, có thể nói là chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.

"Tiểu đệ cũng giống như vậy, Lữ đại ca thật đáng ngưỡng mộ, làm cho người kính nể, học rộng tài cao, đối với tu đạo cũng có một phen giải thích đặc biệt, tiểu đệ cảm thấy không bằng ..., trong lòng thật sự hoàn toàn tin phục Lữ đại ca!"

Nghe xong lời này, Lữ Nham cười ha hả.

"Vương huynh quá khen rồi! Lữ mỗ không kham nổi đâu! Ta và ngươi mới quen đã thân, tính cách lại hợp nhau, trò chuyện vui vẻ, ai! Ta đây có một đề nghị, nhưng không biết Vương huynh. . ."

"Đợi một chút! Tiểu đệ nơi này cũng có một yêu cầu quá đáng, không biết có giống như suy nghĩ trong lòng Lữ đại ca hay không!"

Không chờ đối phương nói xong, Vương Yến đã ngắt lời hắn.

"Ồ! Vậy mời Vương huynh hãy nói trước."

Vương Yến lúc này điềm tĩnh, cười nói ra.

"Xưa có Lưu Quan Trương đào viên kết nghĩa, lập nên một đoạn giai thoại, hôm nay tiểu đệ và Lữ đại ca mới quen đã thân, không bằng hai người chúng ta kết bái làm huynh đệ khác họ, ngày nào đó có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, không biết ý Lữ đại ca như thế nào?"

Lời còn chưa dứt, Lữ Nham vỗ bàn một cái đứng lên!

"Ha ha ha ha! Ta cũng đang có ý đó, xem ra huynh đệ chúng ta thật sự chính là tâm ý tương thông nha!"

Mình cứu hắn một mạng, dù chưa để ở trong lòng, nhưng người này vừa thấy mình đã quỳ lạy cảm tạ, có thể thấy được là một người có tình có nghĩa.

Hơn nữa sau một phen tâm tình, song phương đều hướng về mục tiêu tiêu dao nhân gian, tế thế cứu đời, chỉ dựa vào hai điểm này đã đủ để kết thâm giao.

Hai người đều có ý tứ này, tự nhiên cũng không quanh co lòng vòng, lập tức, hai người đi vào trong miếu tìm hương nến, thề với trời kết nghĩa.

Lữ Nham lớn hơn Vương Yến bảy tuổi, tự nhiên là huynh trưởng.

Trong lòng Vương Yến cũng rất vui vẻ, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.