Chương 37: Bạch Hồ

Nghe sư phụ nói rõ tác dụng của Phược linh đằng, Vương Yến cũng rất vui mừng, nói như thế, đây chẳng phải là một pháp khí thiên nhiên hay sao?

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, việc thiện lúc trước mình làm, vậy mà hôm nay lại mang đến cho mình cơ duyên tạo hóa lớn như vậy.

Ngẫm lại Đan Đỉnh truyền thừa của vị Lý tiền bối kia, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa có làm giúp ngài ấy, hôm nay nhận ân huệ lớn như vậy, hắn cũng nên nghĩ tới chuyện giải quyết vấn đề này rồi.

"Phược linh đằng chín thước này, con phải dùng cho thật tốt, nhất quyết không được dùng bảo vật thần khí như thế gây họa làm ác, nếu không vi sư cũng không tha cho con."

Vương Yến nghe vậy, lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu lạy tạ.

"Đệ tử tuyệt không dám vi phạm mệnh lệnh của sư phụ, nhất định sẽ tuân thủ giáo huấn môn quy."

Lão đạo khẽ gật đầu, lập tức bảo hắn đứng dậy.

"Cây mây này là pháp khí trời sinh, linh tính mười phần, uy lực vô cùng, vì phòng ngừa tương lai phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, vì vậy mà vi sư đã đặc biệt vẽ cấm cố (cầm tù) ở trong cơ thể của nó, hiện tại sẽ truyền chân quyết cho con, sau này nếu nó không nghe con sai khiến, con niệm chân quyết, kích phát giam cầm, thì dù có bản lãnh gì nó cũng không thi triển ra được."

Trong lòng Vương Yến lúc này ngoại trừ cảm kích, cũng chỉ còn lại có cảm động.

Vị sư phụ này thật sự rất tốt với mình, cái gì cũng sớm suy tính cho hắn, truyền độ tu hành, giải thích nghi hoặc giải đáp nghi vấn, bồi dưỡng cơ duyên tạo hóa cho hắn, bậc thầy như vậy, quả thật là hiếm có trên đời.

Suy cho cùng ai cũng có thể xưng là sư phụ, nhưng không phải ai cũng có thể được gọi là sư phụ.

Sư phụ sư phụ, vừa là thầy, vừa là cha!

Sau khi nhớ kỹ rồi hai câu chân quyết, Vương Yến dập đầu chào sư phụ rời đi.

Phược linh đằng có thể thay đổi trạng thái tùy theo suy nghĩ của hắn, để cho tiện mang theo, cho nên Vương Yến động ý niệm, Phược linh đằng chín thước nhanh chóng ngắn lại, huyễn hóa thành một vòng cây mây, đeo trên cổ tay phải của hắn.

Lúc sử dụng, chỉ cần một ý niệm trong đầu, nó liền có thể thể hiện thần uy.

Nếu như vật ấy có thể trói buộc yêu ma quỷ quái, Vương Yến nhớ lại một bộ phim thần thoại nào đó xem ở kiếp trước, bởi vậy đã đặt cho nó một cái tên rất khí phách "Khổn Tiên Tác" (sợi dây trói thần tiên).

Trở lại Triêu Dương viện, hai vị sư huynh hỏi thăm, Vương Yến cũng không có giấu giếm, ngắn gọn giải thích một phen, chỉ có điều giảm bớt uy lực của Khổn Tiên Tác đi mấy lần, không có nói cường đại như lời sư phụ đã nói.

Bốn huynh đệ cùng tu một đạo, ở chung một nhà, dù hắn không nói, sau này sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Huống hồ loại pháp khí này, đối với người tu hành mà nói cũng không hiếm thấy, sau này mỗi người đều có, hắn chẳng qua là có sớm hơn mà thôi.

Trong ba vị sư huynh, Vân Trung Lưu vào mấy năm trước đã luyện chế được pháp khí thuộc về mình, chính là một thanh phi kiếm, hơn nữa người cùng kiếm cũng đã ký kết thành huyết khế, khiến nó trở thành pháp khí bổn mạng của mình.

Pháp khí ký kết huyết khế, là có thể kết hợp với tâm ý của chủ nhân, cùng sinh cùng tử, uy lực cũng sẽ theo đó tăng lên gấp mấy lần, là pháp khí bổn mạng.

Nhưng có một điều, nếu như chủ nhân chết, pháp khí cũng sẽ tổn hại, hoặc nếu như pháp khí bị tổn hại, chủ nhân thì sẽ đại thương nguyên khí, đạo hạnh sẽ bị tổn hại rất lớn.

Cho nên đối với loại pháp khí bổn mạng này, bình thường người tu hành đều sẽ cực kỳ thận trọng, nếu không vô cùng tín nhiệm coi trọng sẽ không tùy ý ký kết huyết khế.

Ngay cả vị sư đệ mới nhập môn này cũng đã có được pháp khí, Chư Cát Trường Thọ tính tình ôn hòa, xử sự không sợ hãi, chỉ nói vài câu chúc mừng thì cũng không quan tâm lắm.

Có lẽ đây cũng chính là bí quyết trường thọ của hắn!

Về phần Tuân Thất, hâm mộ là có, có ghen tỵ và căm ghét hay không, vậy thì cũng không rõ, tóm lại là quấn quít lấy hắn một hồi, muốn phải thử pháp khí của hắn một chút để mở mang tầm mắt mới chịu.

Vương Yến vốn không muốn khoe khoang trước mặt người khác, nhưng bị hắn cuốn lấy cũng không có cách, đành phải thi triển Khổn Tiên Tác, trong khoảng khắc trói hắn thật chặt.

Tuân Thất không tin vào tà ma, cố hết sức vận công giãy giụa, tiếc rằng hắn càng giãy dụa, Khổn Tiên Tác trói càng chặt, ngay cả pháp thuật cũng không thi triển ra được.

Cuối cùng hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

Trông mong nhìn về phía Vương Yến, khuôn mặt cơ hồ cũng vặn vẹo trở thành mướp đắng, toàn thân không dám động đậy nữa, chỉ biết vội vàng kêu lên

"Sư đệ, xin thu thần thông đi!"

...

Nửa tháng sau.

Sáng sớm ở rừng trúc phía sau Triêu Dương viện.

Vân Trung Lưu gần đây đã luyện thành công Ô Kim đan, cho nên ra ngoài viện tìm tiểu sư đệ quấn quít đi thử thuốc, lão tiểu tử đó có thể nói là nhân tinh, hiện tại hố mình không được liền chạy đi hố tiểu sư đệ.

Cũng may lúc này không có xảy ra vấn đề gì, nghĩ đến mấy ngày nay tu vi sa sút không ít, cho nên hai ngày trước, liền theo hai vị sư huynh kia tập thể bế quan, hôm nay chỉ còn lại một mình Vương Yến, mỗi ngày ngày luyện công tu hành.

Mặt trời vừa mới mọc lên từ phía đông, Vương Yến lúc này đang ngồi trên cành trúc, thân thể nhẹ như chim én, nguyên khí trong cơ thể chậm rãi chuyển động, một hít một thở, phảng phất như có luồng khí màu tím nhàn nhạt được hít vào cơ thể hắn.

Tai Dài nằm sấp ở phía dưới, vùi đầu rất thấp, giống như đã ngủ.

Mượn nhờ những cánh hoa kỳ lạ, đã liên tiếp phá vỡ được hai cảnh giới nhỏ, hắn cần một thời gian dài để hồi phục và thích nghi, chỉ có sau khi thông hiểu đạo lí nguyên khí ở đan điền, mới coi là chân chính viên mãn.

Cho nên đối với việc luyện hóa hai cánh hoa khác, thật ra cũng không gấp.

Vào lúc này, Vương Yến toàn tâm toàn ý tập trung vào việc tu hành, tinh khí trời đất hấp thu ở bên ngoài giống như một dòng nước suối nhỏ giọt, tất cả đều được hắn nhét vào đan điền.

Sau khi khí cảm luân chuyển dung hợp, luyện hóa trở thành nguyên khí, cả hai chúng nó sẽ tiến hành đồng thời, sớm đã là quen việc dễ làm.

Có một số việc, khi ngươi chưa học được sẽ cảm thấy rất khó, thế nhưng khi ngươi học được rồi, hơn nữa làm thật lâu, ngươi sẽ cảm thấy đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy, cho nên đây chính là cái gọi là quen tay hay việc.

"Hả? Có chuyện gì vậy?"

Tu hành được nửa canh giờ, đúng vào lúc này, phía bên phải của hắn bỗng nhiên thoang thoảng một cỗ khí tức dị thường mãnh liệt.

Cỗ khí tức này, cộng hưởng với nguyên khí thuần khiết trong cơ thể hắn, theo bản năng khơi dậy sự chống cự, đồng thời cũng khiến cho Vương Yến phân tâm.

Hắn dứt khoát thu công mở mắt, quay đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một con hồ ly trắng như tuyết đang chạy nhanh về phía bên này.

Pháp nhãn mở ra, Vương Yến có thể thấy rõ ràng, toàn thân con hồ ly này tràn ngập một cỗ khí tức màu tím đậm, một đôi mắt cũng cực kỳ có linh tính.

Tai Dài vốn đang ngủ say ở phía dưới, nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi khác thường, lập tức từ trong mộng bừng tỉnh, vừa liếc mắt liền nhìn thấy một con hồ ly trắng to gấp đôi nó lao tới, Tai Dài sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng lách mình tránh né.

"Yêu khí!"

Từ lúc tu hành đến nay, do luôn ở đạo quán trong núi, nên Vương Yến không có gặp qua yêu quái, cũng cũng không biết yêu khí là như thế nào.

Hôm nay mượn nhờ pháp nhãn, cùng với sự cộng hưởng chống cự của nguyên khí bản thân, hắn lại không phải người ngu, tự nhiên phân biệt được con hồ ly này dĩ nhiên đã trở thành yêu.

Tam Thanh quan có Thiên Tôn Đạo tổ che chở, còn có rất nhiều sư huynh tọa trấn, theo lý mà nói, không có yêu ma quỷ quái nào dám tự tiện xâm nhập, nhưng hôm nay hồ yêu kia lại dám trực tiếp xông vào cửa núi, đây không phải chịu chết sao?

Nhưng mặc kệ như thế nào, Vương Yến cũng không thể trơ mắt thả nó đi.

"Yêu nghiệt phương nào, gan dám xông vào Tam Thanh quan!"

Đã có kinh nghiệm đấu trừ trạch yêu trước kia, hôm nay lại đi vào con đường tu hành, huống chi vẫn còn ở trong đạo quan, dũng khí tất nhiên là mười phần.

Từ trên cành trúc phi thân xuống, nguyên khí đan điền bắn ra, trong khoảng khắc, ở trong lòng bàn tay phải đã ngưng tụ ra chưởng tâm lôi, từ trên không trung vung chưởng, đánh thẳng về phía hồ yêu.

" Bùm"

Tiếng sấm, đinh tai nhức óc.

Con hồ yêu này cảm giác được nguy hiểm, lách mình tránh né, đạo chưởng tâm lôi này của Vương Yến trực tiếp thất bại, đánh vào trên mặt đất, đánh ra một cái hố to.

Đất đá bay tán loạn, đồng thời một làn khói đen giống như đất đá bị cháy, từ trong hố lao mạnh ra.

Con Bạch Hồ này tránh đi công kích, lăn một vòng, hóa thành hình người.

Chợt nhìn lại, là một nữ tử trẻ tuổi mặc áo bào tím không nhiễm trần thế, tần thủ nga mi*, làn da như mỡ đông, dung nhan có thể nói là vô cùng xinh đẹp, giống như Xuất Trần tiên tử, có điều trong này còn mang theo một chút quyến rũ.

*Miêu tả nét đẹp của thiếu nữ: Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài

Thấy Vương Yến, lập tức quỳ xuống lạy.

"Đạo trưởng thứ tội! Bát muội Hồ Lan Anh ở phía sau núi, có việc gấp cầu kiến Ngọc Hành tiên trưởng, mong đạo trưởng thay bẩm báo, Bát muội vô cùng cảm kích!"

Liếc thấy cảnh này, lại nghe được mấy lời nói này của nàng, Vương Yến cũng không khỏi khẽ giật mình.

Mặc dù không có ra tay nữa, nhưng tinh thần cảnh giác vẫn luôn ở đó.

"Phía sau núi? yêu nghiệt ngươi là từ phía sau núi tới?"

Vương Yến chợt nhớ tới, phía sau núi chính là cấm địa Lao Sơn, đệ tử Lao Sơn đều không được phép vào, hôm nay hồ yêu kia tự xưng là từ sau núi đến, còn muốn cầu kiến sư phụ, hắn mơ hồ cảm giác chuyện này cũng không đơn giản.

"Đúng vậy! Tiểu nữ xuất thân Hồ Tộc phía sau núi, Hồ Tộc ta ở phía sau núi từ mấy trăm năm trước, cũng có mối quan hệ tốt với Ngọc Hành tiên trưởng, hôm nay Hồ Tộc gặp nạn, đặc biệt tới để cầu tiên trưởng mở lòng từ bi, vươn tay giúp đỡ, mong đạo trưởng có thể giúp đỡ, dẫn ta đi gặp tiên trưởng!"

Thái độ nàng thành khẩn, cũng không động thủ với mình, chỉ là vẻ mặt lo lắng, không ngừng khẩn cầu.

Vương Yến quan sát nàng, trong lòng cũng cân nhắc kỹ càng.

Nếu ở những địa phương khác, Vương Yến nhất định sẽ không dễ dàng tin vào lời của yêu tà, nhưng nơi này chính là Tam Thanh quan Lao Sơn, rất nhiều động thiên phúc địa tu hành trấn giữ, không có yêu vật nào sẽ ngốc đến mức chui đầu vô lưới.

Hôm nay hồ yêu kia khẩn cấp yêu cầu gặp sư phụ, hắn cũng có chút lo lắng, nếu thật sự có chuyện không hay thì tính sao đây?

"Đã như vậy, ngươi đi theo ta đi!"

Vương Yến dứt lời, trong lòng nửa nghi ngờ nửa cảnh giác, mang theo nữ nhân này đi vào Triêu Dương viện, trực tiếp đi tới chánh điện.

Vừa thấy được sư phụ, nàng kia trước quỳ rạp xuống đất, khóc như lê hoa đái vũ, vừa không ngừng cầu khẩn, vừa thuật lại cảnh ngộ của Hồ Tộc.