Chương 21: Viện trưởng đến thăm

Đi dạo quanh học cung khoảng chừng hai canh giờ mà vẫn còn chưa hoàn toàn tham quan hết, có thể thấy được học cung Lao Sơn này rộng lớn như thế nào.

Nhưng những nơi đã đi qua, Vương Yến gần như đều nhớ rõ rồi, từ khi ăn đóa hoa màu tím của cây mây đen, trí nhớ của hắn đã được cải thiện rất nhiều, thật không ngoa khi nói rằng đã gặp qua là sẽ không quên được.

Đã quen với địa điểm cần đến vào ngày mai và hoàn cảnh đại khái bên trong học cung, cuối cùng là ăn cơm trưa trong thiện thực đường của học cung, thầy trò hai người liền dứt khoát cáo từ rời đi.

Kể cả những tân khách bình luận sư khác, có người đi tham quan xong cũng rời đi, cũng có người vừa mới chạy tới, cho nên giữa cổng chính người ra ra vào vào, ngược lại trông có chút náo nhiệt.

Trở lại Tùng Phong quán không lâu, lão đạo sĩ liền được Quán chủ mời đi luận đạo, đang lúc Vương Yến nhàm chán, dứt khoát liền đi luyện quyền ở trong sân phía ngoài sương phòng.

Chỉ thấy quyền gió gào thét, từng chiêu từng thức, mơ hồ có thần hình của ác hổ vồ mồi, mạnh mẽ ác liệt bá đạo, phi thường cường hãn.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Vương Yến cũng không biết luyện bao lâu, hắn chỉ cảm thấy càng luyện càng khoẻ, càng luyện càng có thể tìm tới loại cảm giác nào đó, tốc độ ra quyền, phát lực, chiêu thức, dường như đang cùng ý niệm sinh ra một loại đồng cảm đặc biệt.

"Hay!"

Lại một bộ chiêu thức đánh xong, Vương Yến vẫn chưa thoát khỏi cảm giác này, đúng vào lúc này, trong sân bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Vương Yến hồi quyền thu công, nhìn về nơi phát ra âm thanh này.

Chỉ thấy một ông lão mập mạp đang mặc màu xám nhạt trường sam, đầu đội nho quan, sắc mặt hòa ái đang mỉm cười, đang đứng ở bên cạnh cửa viện.

Vương Yến không khỏi sinh lòng nghi hoặc.

Nơi này là phòng trọ, hiện tại chỉ có hắn và sư phụ được bố trí ở lại nơi này.

Nếu như ông lão là khách hành hương đến dâng hương, sẽ không thể nào chạy đến chỗ này, hơn nữa nhìn cách ăn mặc cùng khí chất của ông ấy, rõ ràng cũng không giống đạo sĩ trong quan.

Đã như vậy, thì thân phận của ông ấy là gì? Vì sao lại ở chỗ này?

Vương Yến còn chưa kịp hành động, ông lão kia đã cất bước đi tới đánh giá hắn một phen, bỗng nhiên mở miệng nói.

"Tiểu đạo trưởng đánh quyền này thật là dữ dội! mạnh mẽ sinh uy, lão phu nhất thời nhịn không được, không có quấy rầy đến đạo trưởng chứ?"

Được ông khen ngợi, Vương Yến tự nhiên cũng không tiện không đáp lại, bởi vậy vội vàng chắp tay thi lễ với ông ta.

"Lão tiên sinh quá khen, tiểu đạo luyện quyền pháp lung tung, thật sự là khó coi! Còn lão tiên sinh, chẳng lẽ là người trong nghề?"

Lời vừa nói ra, ông lão không khỏi cười khan vài tiếng

"Ha ha ha ha! Lúc lão phu còn trẻ tập võ mấy chiêu, thậm chí còn không bằng ngươi! Làm sao được tính là người trong nghề gì chứ, huống chi hiện tại già rồi, không đánh nổi nữa, thật sự là năm tháng không tha người ..!"

Ông lão lại cảm khái một trận, Vương Yến cũng chỉ đành khẽ gật đầu phụ họa .

"Thời gian trôi qua là lẽ tự nhiên, lão tiên sinh không cần để trong lòng, chỉ cầu quý trọng hiện tại, sống tốt không thẹn với lương tâm là được rồi."

Nghe thấy lời ấy, hai mắt ông lão sáng lên rõ ràng.

"Tốt! Hay cho không thẹn với lương tâm! Không thể tưởng được ngươi còn trẻ tuổi lại có cách kiến giải như vậy, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ a!"

Ông lão một tay vuốt râu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng

Nghe đến đó, trong lòng Vương Yến không khỏi khẽ giật mình, chú ý tới câu nói sau cùng kia của ông lão, ý tứ giữa những hàng chữ kia, hiển nhiên có chút không đúng.

"Lão tiên sinh! Người biết sư phụ ta sao?"

Vương Yến ngập ngừng hỏi.

Ông lão khẽ gật đầu, lập tức tự giới thiệu.

"Lão phu họ Khâu, là viện trưởng của Thịnh thư viện học cung Lao Sơn, chắc hẳn sư phụ ngươi cũng đã từng nói với ngươi rồi!"

Sáng nay ông mới nhìn thấy hồi thϊếp của bọn họ, biết được hai người ở trong đạo quan này, chỉ vì lúc đó phải xử lý một ít chuyện, trong khoảng thời gian ngắn đi không được, cho đến lúc này, mới có thời gian đến đây.

"Thì ra người chính là Khâu lão viện trưởng! Thật sự thất kính! Thất kính!"

Đã được biết được thân phận của đối phương, Vương Yến vội vàng lại lần nữa hành lễ.

Người này ăn mặc cực kỳ mộc mạc, nhưng thân hình vóc dáng to lớn, vừa nhìn liền biết ngày thường ăn uống vô cùng tốt, hơn nữa vừa rồi lúc nói chuyện, không hề có sự kiêu ngạo của viện trưởng, cho nên rất khó làm cho người ta liên tưởng đến.

"Sư phụ ta đang luận đạo với Quán chủ, nếu như lão viện trưởng đích thân tới, kính xin ngồi một lát, vãn bối sẽ đi ngay mời lão nhân gia người đến ngay!"

Bên cạnh có bàn đá ghế đá, Vương Yến mời ông lão ngồi xuống, đang chuẩn bị đi, nhưng mà chân còn chưa kịp cất bước, ngoài cửa viện bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, ngay sau đó lão đạo sĩ bước vào.

"Không cần đi, vi sư đã biết rồi! Khâu lão huynh nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a!"

Thì ra khi ông lão đến quan, lúc nói muốn tìm bọn họ, đã có đệ tử trong quan đến báo tin rồi.

"Ha ha ha ha! Ngọc Hành đạo huynh, nhiều năm không gặp ông vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi a!"

Khâu viện trưởng đứng dậy khỏi ghế đá, sãi bước tiến lên chào hỏi.

"Vương Yến, còn đứng ngây đó làm gì, dâng trà!"

Vương Yến kịp phản ứng, lúc này đi vào nhà lấy ấm trà.

Hai vị lão nhân ngồi đối diện nói chuyện rất vui vẻ, ngoài việc hỏi thăm tình hình những năm gần đây của nhau, còn nói đến một số chuyện liên quan đến đại hội.

Vương Yến đứng ở một bên hầu hạ, tự nhiên cũng nghe được một chút.

Hôm nay kiểm tra đánh giá đệ tử mới, buổi sáng xử lý xong một chút việc vặt, buổi chiều ông mới hoàn toàn nhàn rỗi, cho nên cũng không cần phải lo lắng vấn đề công việc.

Nhưng qua trà ba tuần, đã nói xong chính sự, tuy nói vẫn còn tìm được chủ đề, nhưng sắc mặt của lão viện trưởng trong lúc bất tri bất giác ảm đạm, giữa lông mày dường như xen lẫn u sầu.

"Khâu lão huynh à! Bởi vì cái gọi là còn nhiều thời gian, ôn chuyện phiếm, theo bần đạo tốt hơn hết nên dừng lại ở đây đi! Ta thấy ấn đường Khâu lão huynh tối tăm, có lẽ dạo này nhất định là có chuyện không như ý, hôm nay nếu như đã đích thân đến, sao không dứt khoát nói chuyện khó khăn cho bần đạo biết, để giải quyết chúng càng sớm càng tốt.!"

Lão đạo sĩ giờ phút này nhấp một miếng trà, bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Lão viện trưởng nhìn ông, trước là hơi kinh ngạc, nhưng lập tức cũng bình thường trở lại, bất đắc dĩ thở dài, cười khổ một tiếng.

"Thật là cái gì cũng không thể gạt được ông! Cũng được!"

Lão đạo sĩ vừa nói như vậy, Vương Yến cũng cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi nhìn chằm chằm hồi lâu trên trán lão viện trưởng, bóng loáng sáng loáng, sao hắn lại nhìn không ra chỗ nào tối đen?

Cũng đúng! Nếu hắn có thể nhìn ra được, vậy còn cần đến sư phụ dạy sao!

"Lần này Ngọc Hành đạo huynh đến tham gia đại hội, theo lý mà nói, Khâu mỗ vốn nên làm hết sức mình với tư cách là một chủ nhà, tiếc rằng hiện tại có nhà nhưng không thể trở về, có chỗ tiếp đón không được chu đáo, mong đạo huynh chớ trách nha!"

Khâu viện trưởng mặt đầy sầu khổ, chắp tay hành lễ, biểu đạt áy náy.

"Khâu lão huynh có việc, kính xin cứ nói đừng ngại, không cần giữ lễ tiết!"

Lão đạo sĩ nhận ân tình năm xưa được ông tương trợ xây dựng lại đạo quán, kết làm nhân quả, cho nên trong lòng vẫn muốn tìm cơ hội kết thúc.

Mà Khâu lão viện trưởng, lần này cũng quả thực không có cách nào, vì lý do này mà bất đắc dĩ đành phải mời ông tới tham gia sĩ tử đại hội, thuận tiện giúp mình xử lý một chuyện phiền toái.

Việc này đối với ông mà nói, quả thực là giày vò ông đến tâm phiền ý loạn, thậm chí là cả nhà già trẻ cũng không được an bình, hiện tại có nhà cũng không thể quay về.

Bất quá đối với người có đạo hạnh cao thâm như lão đạo sĩ mà nói, thì cũng chỉ là việc rất nhỏ, tiện tay mà thôi!

Bởi vậy lập tức cũng không do dự nữa, chậm rãi nói ra cảnh ngộ khó khăn của mình.