Người tập võ có thể tu nội công, sức mạnh có thể dễ dàng đạt hơn một nghìn cân.
Tuy là ở hiện đại cũng có mấy Đại Lực Sĩ có thể kéo xe lửa kéo máy bay, cho nên chuyện này cũng không còn là truyền thuyết nữa.
Nhưng đối với những người bình thường thì chuyện này quả thật là khó như lên trời.
Hôm nay mớ chỉ trong vài ngày Vương Yến đã có thể sử dụng sức mạnh gấp mấy lần phàm nhân, một tay giơ cối xay đá hơn ba trăm cân lên, sức mạnh vượt bậc, có thể nói là hiếm có trên đời.
Sự thật chứng minh, Vân Trung Lưu này cũng có chút tài năng đấy.
Mấy chục năm qua, người này luyện đan thành si, có thể nói hắn đã dành toàn tâm toàn ý của mình cho nó, có mấy sư huynh đệ thậm chí còn đặt cho hắn biệt danh là "Đan si".
Ngoại trừ phương pháp luyện đan hiện có được sư phụ truyền thụ cho, hắn sớm đã thuộc làu, một ít đan dược sớm đã thất truyền, sau khi được hắn lục lọi ra, cũng đã khôi phục lại không ít, hơn nữa phần lớn đều là có ích với hậu thế, tạo phúc một phương.
Ví dụ như viên Ô Kim đan này, chính là được khôi phục từ trong một cuốn sách cổ không hoàn chỉnh, nghiên cứu chừng một năm, phương pháp phối chế luyện chế, dược lực hiệu lực sớm đã không biết thí nghiệm qua bao nhiêu lần.
Cho tới bây giờ, vẫn không có hoàn toàn thành công.
Trên thực tế khách hàng của Ô Kim đan đa số đều là gia đình phú quý, ngày bình thường thiếu khuyết vận động rèn luyện, công tử lão gia cả ngày làm bạn với tửu sắc bị móc rỗng thân thể, thân thể tự nhiên yếu ớt nhiều bệnh, vai không thể gánh, tay không thể xách.
Nhưng nếu có Ô Kim đan, uống một viên, khí huyết cuồn cuộn, nhất định trọng chấn hùng phong, so sánh với tráng hán, thì chỉ có hơn chứ không kém.
Người yếu ớt, khí lực tăng thêm trên trăm cân không thành vấn đề, người khỏe mạnh giống như Vương Yến, hai trăm ba trăm cân cũng không nói chơi.
Đương nhiên, đan dược cũng chỉ phụ trợ bên ngoài, chủ yếu là thông qua kích hoạt khí huyết mới đạt được mục đích kiện thể cường thân.
Nếu như sau khi uống thuốc mà vẫn làm theo ý mình, không biết tự rèn luyện thân thể thì sức mạnh cuối cùng cũng sẽ mất đi, cho nên đợi đến khi khí huyết hao mòn thì dù có thần dược trên đời, cũng hết cách xoay chuyển.
Hiệu quả của Ô Kim đan, tối đa chỉ có thể tăng sức mạnh của Vương Yến lên hơn ba trăm cân, nhưng hôm nay bản thân hắn cảm giác được, rõ ràng còn hơn thế nhiều.
So sánh với trước kia, không chỉ sức lực được tăng lên, mà cón có tai thính mắt tinh, ngay cả khả năng ghi nhớ cũng được cải thiện rất nhiều, học gì cũng rất nhanh.
Hắn biết rõ tiềm năng to lớn của cơ thể mình không thể không khỏi liên quan với bông hoa kỳ lạ đó.
...
Thời gian như dòng chảy, một đi không trở lại.
Quanh đi quẩn lại, lại hai tháng nữa trôi qua
Hai tháng này, Vương Yến không có chút buông lỏng nào, ngoại trừ nhiệm vụ quét sạch thông thường, lúc nhàn rỗi, hắn sẽ rèn luyện sức khoẻ.
Bây giờ hắn đã có được nền tảng tốt, không thể lãng phí vô ích, vì thế, hắn còn đặc biệt tìm mấy vị sư huynh nội môn xin mấy tạ đá, lúc không có việc gì sẽ lấy ra để luyện tập, rèn luyện khí lực.
Không ai có thể tưởng tượng được, hắn lúc này nhìn như không phải là thân thể cường tráng gì, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong lại nghe rợn cả người.
Sư phụ không cho hắn tu hành, cho nên ai cũng không dám truyền phương pháp tu hành cho hắn, nhưng tu hành là tu hành, còn luyện võ lại không có quan hệ gì.
Cho nên trong lúc này, hắn đặc biệt tìm được Lý Thắng, sau một thời gian đeo bám dai dẳng, từ chỗ của Lý Thắng hắn đã học được một bộ quyền pháp, khiến cho khí lực toàn thân không dưới nghìn cân, cuối cùng cũng đã có đất dụng võ.
Kỳ thực vào mấy tháng trước, hắn đã có ý tưởng học võ công, cộng them việc sau khi gặp chuyện thi biến, cũng làm cho hắn hiểu được rất nhiều.
Mình không thể ký thác toàn bộ hi vọng lên trên người sư phụ, nếu như hiện tại ông không chịu truyền thụ phương pháp tu hành, như vậy bản thân cũng không thể làm gì được, cho nên ít nhiều cũng phải nghĩ cách bảo vệ bản thân mới được.
Võ công tuy ít có tác dụng đối với yêu ma quỷ quái, nhưng vạn nhất đυ.ng phải cũng không đến mức khoanh tay chịu chết.
Chỉ là trong ba tháng trước, đầu tiên Lý Thắng vừa mới đi vào quỹ đạo tu hành, đúng là thời khắc trọng yếu để xây dựng nền tảng, không thể bị quấy rầy, còn hắn cũng đắm chìm trong kinh trong sách, cho nên lúc này mới bị chậm trễ.
Cũng may hiện tại học lên, thật ra cũng chưa muộn.
Quyền pháp rất đơn giản, cương mãnh bá đạo, tổng cộng có tám chiêu.
Theo Lý Thắng nói, bộ quyền pháp này truyền lại từ Hổ Hình Quyền Dong Châu, do danh gia Tần lão Quyền Sư nghiên cứu ra, tên là "Hắc hổ bát đả".
Kéo, quét, đập, đội, áp đảo, cào, đâm, rống.
Chữ cũng là một chiêu thức, mỗi chiêu thức đều ứng với một khẩu quyết, ngoại trừ một chiêu cuối cùng, bảy chiêu đầu thìmỗi chiêu đều đủ để gây chết người hoặc gây ra vết thương chí mệnh, có thể nói là hung ác vô cùng.
Gần hai tháng, không dám nói thuận buồm xuôi gió, nhưng Vương Yến dám nói, đại hán bình thường đến năm bảy người, hắn hoàn toàn không để trong lòng.
Trước đó hắn đã cùng Lý Thắng so chiêu, hắn có thể đánh hơn mười hiệp không rơi vào thế hạ phong, nhưng nếu chỉ dùng khí lực, Lý Thắng chịu không nổi một chưởng của hắn.
Đây chính là Nhất Lực Hàng Thập Hội (một kẻ khỏe hơn người đánh thắng 10 người biết võ)
Sức mạnh tuyệt đối, khắc chế hết thảy hoa hoè hoa sói.
Lão đạo sĩ vân du thiên hạ, thời gian bất định, có đôi khi vừa đi chính là một năm nửa năm, có khi chưa đầy nửa tháng đã trở về.
Lần này ra ngoài hơn hai tháng thì đã trở lại núi rồi.
Ba ngày sau, ông triệu tập toàn bộ đệ tử tụ họp tại chánh điện, kể lại những chuyện mình đã trải qua trong chuyến đi lần này; từ đó cảm ngộ ra đạo lý, đều truyền cho chúng đệ tử nghe.
Thoạt nhìn, khung cảnh thực sự rất tráng lệ, nhưng ở trong lòng Vương Yến, thực sự không khác gì đang nghe giảng, nếu có một tràng pháo tay thấu hiểu ở khi kết thúc, sẽ giống như một bậc thầy của thành công.
Tuy nói như thế, nhưng hắn cũng không dám láo xược, thành thành thật thật lắng nghe.
Sau một canh giờ, buổi toạ đàm kết thúc, chúng đệ tử lần lượt thối lui, nên làm việc cứ làm việc, nên luyện công cứ luyện công.
Vương Yến đứng dậy đang chuẩn bị rời đi, lão đạo chợt mở miệng.
"Vương Yến, con ở lại!"
Nhìn qua Vân Trung Lưu sư huynh đi qua bên cạnh mình, mỉm cười gật đầu với hắn, trong lòng Vương Yến bừng tỉnh hiểu ra.
Có lẽ là hắn thực hiện hứa hẹn, ở trước mặt sư phụ đặc biệt tiến cử mình
Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Yến vừa mừng vừa sợ.
"Sư phụ!"
Vương Yến khom người thi lễ một cái, thần thái cung kính.
"Trước khi con lên núi, từng là tú tài, hiện tại đã vào đạo gia của ta hơn nửa năm, không biết lúc này Thánh hiền thi thư, có còn nhớ rõ?"
Tuy rằng không rõ tại sao ông lại có câu hỏi này, Vương Yến vẫn đáp lại.
"Bẩm Sư phụ, đệ tử mười năm gian khổ học tập, vốn là xuất thân tú tài nguyên Mục năm năm, không dám nói học phú ngũ xa, nhưng văn chương, thi từ ca phú đã học qua, ngược lại là tất cả đều nhớ kỹ trong lòng."
Lúc đầu Vương Thất tuy rằng tham ăn lười làm, khuynh mộ tiên đạo, nhưng bởi vì được gia tộc hun đúc, cho nên cũng đọc qua không ít sách, thậm chí là đậu tú tài.
Nhưng su khi ở riêng, không người quản thúc, mới tùy hứng làm bậy.
"Ừm! Như thế rất tốt!"
Lão đạo sĩ nhẹ gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, dường như có thể hoàn toàn nhìn thấu Vương Yến.
"Vài ngày nữa, học cung Lao Sơn phủ thành sắp sửa cử hành đại hội sĩ tử, vi sư có chút giao tình với một vị viện trưởng ở học cung, hôm nay ông ấy đặc biệt mời vi sư đến tham gia, con đã tinh thông thi thư, không ngại cùng đi với vi sư, cũng có thể mở rộng tầm mắt, kiến thức một phen, con thấy thế nào?"
Vương Yến vốn cho là mình có hi vọng tu hành, không nghĩ tới lại là một chuyện khác, nhưng mặc dù như thế, trong lòng của hắn vẫn hết sức vui mừng.
Nếu như sư phụ chịu dẫn hắn đi tham gia đại hội tử gì kia sĩ, hiển nhiên là có xem trọng hắn.
Bất kể nói thế nào, thu hoạch vẫn không hề nhỏ.
"Đệ tử tuân theo sư phụ dặn dò!"
Vương Yến vui vẻ đáp ứng
Đây chính là cơ hội tốt để rút ngắn khoảng cách với sư phụ, hôm nay quang minh chính đại bày ngay trước mắt, hắn tự nhiên phải nắm cho thật chắc.
"Nếu như thế, con nên chuẩn bị thật tốt! Khi nào lên đường, vi sư sẽ báo cho con."
Lão đạo ngữ khí hòa ái, có vẻ khá hài lòng với điều này.