Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lao Sơn Đạo Sĩ

Chương 12: Lực đạt nghìn cân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Yến ráng chống đỡ từ dưới đất bò dậy, Tai Dài không ngừng ở cọ qua cọ lại bên chân hắn, chốc chốc lại nhảy lên cao cao, không ngừng thúc giục.

"Mày muốn tao ăn nó?"

Tai Dài gật đầu như bằm tỏi.

Lúc trước khi Lý Trường Dạ tặng cây mây đen cho hắn đã nói qua, nói thứ này chính là Linh Bảo thượng phẩm, có thể chữa bách bệnh, giải kỳ độc.

Tuy nói trồng đã nửa năm, mỗi ngày kiên trì dùng sương mai tưới tiêu, thỉnh thoảng còn xới đất đổi đất, nhưng nó vẫn không có gì thay đổi.

Ngay cả bông hoa này, ngày hôm qua cũng không thấy có bất kỳ dấu hiệu nào muốn sinh trưởng, hôm nay lại từ cây mây nở ra một bông hoa.

Tai Dài có năng lực nhận biết dược thảo, nó cũng hưng phấn như thế, cũng không kịp chờ đợi bảo mình ăn hết, có thể thấy được đóa hoa này hẵn là linh đan diệu dược không tầm thường.

Dù sao Tai Dài cũng sẽ không hại hắn.

Nghĩ đến đây, Vương Yến cũng không còn lo lắng nhiều như vậy nữa, hơn nữa tình trạng cơ thể hiện tại của hắn cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều nữa.

Bởi vậy hắn ngửa đầu mở miệng, một hơi nuốt vào.

Hoa này có vị hơi lạnh, hơi đắng, hắn cũng không kịp thưởng thức cẩn thận đã hóa thành một dòng nước nhỏ, chảy vào trong bụng.

Một tia sáng màu tím nhạt, từ trong ra ngoài, lập loè mấy cái ở trên thân thể Vương Yến, ngay sau đó thì trở nên yên ắng.

Gần như chỉ trong vài nhịp thở, màu đỏ sậm trên người Vương Yến liền từ từ rút đi, khí huyết cuồn cuộn cũng khôi phục lại bình thường, trong nháy mắt cảm giác đau đớn cùng cảm giác bỏng rát đều biến mất.

Các triệu chứng khó chịu không chỉ biến mất mà thậm chí còn có cảm giác như được xông hơi, toàn thân vô cùng thông sướиɠ sảng khoái.

"Hoa này quả nhiên thần kỳ lạ thường!"

Trong lòng Vương Yến thất kinh, lập tức đi đến kiểm tra khúc mây đen này.

Chỉ tiếc sau khi hắn khảo sát toàn bộ phương hướng trên dưới trái phải 360 độ, cây mây đen vẫn y như cũ, không có một chút thay đổi nào.

Giống như là làm chuyện tốt không để lại tên tuổi, cũng không muốn để người khác biết được.

Nếu như trong khoảng thời gian ngắn nhìn không ra manh mối gì, hắn dứt khoát liền từ bỏ trở về phòng, chỉ nghĩ sáng sớm ngày mai nhất định phải gặp Vân Trung Lưu lấy câu trả lời thỏa đáng.

Mình thí nghiệm thuốc dùm huynh ấy, huynh ấy vỗ bộ ngực nói không có vấn đề, vẻ mặt tự tin, nhưng bây giờ thì sao?

Nếu như không có đóa hoa kỳ lạ này, đoán chừng giờ này tính mạng của hắn chỉ còn thở hơi cuối cùng thôi quá.

Chuyện này cũng không thể để yên như vậy, dù huynh ấy là sư huynh cũng không được.

Uổng phí mình tin tưởng huynh ấy như thế, không nghĩ tới thiếu chút nữa lại suýt chết ở trong tay sư huynh mình, tuy nói biến nguy thành an, nhưng dù thế nào đi nữa, trong lòng hắn vẫn còn có chút tức giận.

...

Sáng sớm hôm sau, Vương Yến đã sớm đợi ở trong viện phòng luyện đan, Vân Trung Lưu vừa đến, hắn liền nói ra cảnh ngộ gặp phải tối hôm qua, dáng vẻ rất muốn hưng sư vấn tội.

"Lại có loại chuyện này?"

Sau khi nghe xong, Vân Trung Lưu cũng cực kỳ khϊếp sợ, cũng không có để ý thái độ đối phương ở trong lòng, chỉ vội vàng hỏi thăm tình trạng thân thể của hắn, đồng thời dùng chân nguyên kiểm tra phản ứng khí huyết trong cơ thể hắn.

Chỉ chốc lát, Vân Trung Lưu bỗng nhiên thu công, cười ha ha.

"Chúc mừng sư đệ nha! Vì họa được phúc, dược này thành công rồi."

Một câu nói kia, khiến Vương Yến có chút không hiểu.

"Vân sư huynh! tối hôm qua sư đệ đã trải qua kiếp nạn sinh tử đó! Tại sao không phải đan dược thất bại mà lại thành công?"

Vương Yến mặt lộ vẻ nghi hoặc, hỏi.

"Ài! Nói đến cũng là do sư huynh nóng lòng, ta nghĩ hẳn là có khâu nào đó xảy ra vấn đề, cho nên tác dụng của viên thuốc bị chậm lại, lúc này mới khiến cho nó không đạt được hiệu quả trong vòng ba ngày dự đoán."

Gương mặt mo của Vân Trung Lưu tràn đầy vẻ xấu hổ, thấy Vương Yến dường như còn có điều nghi hoặc, dứt khoát tiếp tục giải thích nói.

"Bởi vì tác dụng của thuốc chậm trễ, mà trong lúc này, Vương sư đệ lại phá cấm kỵ, ăn vào rất nhiều thức ăn, khiến cho đan dược vốn đang phát huy tác dụng lại tăng tốc độ nhanh gấp ba lần bình thường, với thể chất của Vương sư đệ, vốn cường ngạnh vượt qua, theo lý mà nói vấn đề cũng không lớn lắm."

Hắn nói hời hợt, nhưng trong lòng Vương Yến không khỏi chế nhạo một tiếng, ta chỉ là một người phàm tục, huynh có hơi coi trọng ta quá rồi đó.

"Đây vốn là phản ứng bình thường của đan dược, nhưng Vương sư đệ lại coi như là tác dụng phụ, do đó ăn vào giải độc đan, bởi vậy giải độc đan không chỉ có không có hiệu quả, ngược lại sẽ đóng vai trò như một chất xúc tác, khiến cho tốc độ nhanh hơn, nếu không lập tức hóa giải dược lực, sợ là sẽ nổ thân thể mà chết."

Nghe hắn nói xong, không chỉ Vương Yến cảm thấy lòng còn sợ hãi, ngay cả Vân Trung Lưu hồi tưởng lại cũng có chút nghĩ mà sợ.

Cũng may là ông trời phù hộ, Vương sư đệ hiện tại bình yên vô sự, bằng không danh dự của hắn hủy hết không sao, chỉ sợ hại chết một tính mạng sống sờ sờ, chỉ sợ cuộc đời này hắn khó mà tha thứ cho bản thân mình.

"Đúng rồi! Vương sư đệ, kể chuyện ngươi làm thế nào hóa giải được dược lực bá đạo này đi?"

Đối với Vương Yến bình an vô sự, tuy rằng hắn cảm thấy rất may mắn, nhưng cùng lúc đó lại có chút khó hiểu.

Nếu không phải tu sĩ luyện khí giống như hắn, hoặc là linh dược thượng phẩm tương trợ, sợ là rất khó mà nhanh chóng hóa giải.

Về chuyện đóa hoa kỳ lạ này, Vương Yến cũng không có giấu giếm, thẳng thắn nói ra.

Dù sao gieo trồng cây mây đen là sư phụ bảo hắn trồng, sau hơn tám tháng tưới tiêu, đổi lấy kỳ hoa cứu mình một mạng, giống như nó đã được định sẵn từ lâu vậy.

Đối với điều này, Vân Trung Lưu cảm thấy ngạc nhiên, mặc dù sau đó có chạy tới quan sát cây mây đen một phen, nhưng lại không có chút thu hoạch nào.

Cây mây đen vô cùng cứng rắn, đao búa bình thường cũng không chém nổi, nếu như không phải Vương Yến ngăn cản, hắn thậm chí còn muốn nhổ tận gốc mang về nghiên cứu.

Lại nói ngày đó, biết được Ô Kim đan thí nghiệm thành công ở trên cơ thể Vương Yến, Vân Trung Lưu sốt ruột khó nén liền kéo Vương Yến đi ra ngoài, bảo là muốn hảo hảo nghiệm chứng thành quả một phen.

Tuy rằng đan dược vẫn còn cần phải cải tiến, nhưng hôm nay nếu như trời đưa đất đẩy thí nghiệm người sống thành công, hắn hiển nhiên không thể dễ dàng buông tha rồi.

Bởi vậy trên đường vừa đi, Vân Trung Lưu vừa giải thích cho hắn

Hắn từng dùng vượn và khỉ thí nghiệm thuốc, sau khi thuốc thành, vượn và khỉ có thể hai tay nhấc lên vật nặng trên trăm cân.

Hôm nay Vương Yến thí nghiệm thuốc thành công, không có gì bất ngờ xảy ra, cũng phải có sức mạnh vô biên mới phải, nhưng không biết có thể đạt tới loại trình độ nào.

Bản thân Vương Yến ngược lại không có cảm giác gì đặc biệt, nghe hắn nói xong, trong lòng chỉ là có chút bán tín bán nghi.

Hắn hơi nắm chặt tay, chỉ nghe đốt ngón tay vang lên kèn kẹt.

Hai người trực tiếp đi vào hậu viện, nơi này là phòng bếp của thiện thực đường, chung quanh chất đầy vạc nước và củi khô.

Chính giữa sân có một cối xay đá rất lớn.

"Vương sư đệ, cối đá này nặng hơn ba trăm cân, ngươi cũng thử xem có nhấc lên được không!"

Vân Trung Lưu rất nghiêm túc, mới mở miệng chính là hơn ba trăm cân.

Vương Yến trước kia lên núi đốn củi, tối đa cũng chỉ gánh được trên trăm cân, cối xay đá trước mắt này nặng hơn ba trăm cân, cũng không biết có thể nhấc lên nổi hay không.

"Đi đi! Thử một lần!"

Vân Trung Lưu mặt chứa ý cười, tỏ ra vô cùng tự tin

Tới thì tới, Vương Yến cũng muốn chứng thực một phen, bởi vậy vén tay áo lên, bước nhanh đến phía trước, vươn tay phải ra khẽ chạm nhẹ vào mép đá, lúc này cối xay đá to như vậy lại thực sự di chuyển.

Cũng chính vào lúc này, Vương Yến thầm nghĩ, cối xay đá này sợ không phải làm bằng nhựa đó chứ, sao lại không có nặng gì hết thế này?

Nhưng lập tức hắn liền bừng tỉnh, cũng không phải cối xay đá nhẹ đi mà là khí lực của mình, so sánh với trước kia, không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần.

Đã có chuẩn bị tâm lý, Vương Yến ngay cả tư thế đều chẳng muốn kéo ra, hai tay trực tiếp ôm lấy hai bên, sau khi nhấc khỏi mặt đất, dùng một lòng bàn tay giữ lấy vị trí trung tâm của tảng đá, liền nâng lên cao khỏi đỉnh đầu một cách nhẹ nhàng.

Cối đá hơn ba trăm cân, một tay giơ lên, thậm chí không cảm thấy tốn một chút sức lực nào, Vương Yến chỉ cảm thấy sức lực của mình vẫn còn đủ để sử dụng, còn lâu mới đạt tới khí lực phần cuối.

Một màn này, rõ ràng cũng ngoài dự kiến của Vân Trung Lưu.

Hắn vốn cho là, Vương Yến có thể hai tay giơ lên, thậm chí là ôm, cũng đã rất tốt rồi, nhưng hiện tại một cánh tay nâng quá đỉnh đầu, thật sự là có chút khó tin.

Dù sao hắn cũng chỉ là một người phàm tục, chưa từng học qua võ nghệ nội công, cũng không có tu hành luyện khí, có thể làm đến bước này, đủ để khiến người ta kinh ngạc

"Thật sự là Thần lực a! Vương sư đệ, không nghĩ tới đan dược này của ta, ở trên thân thể ngươi có thể đạt được công hiệu to lớn như vậy, cũng không uổng công ta phí hết tâm huyết đi nghiên cứu! Ha ha ha ha. . ."

Vân Trung Lưu vê râu gật đầu, thần thái hiển thị rõ vẻ hài lòng.

Vương Yến đặt cối xay đá xuống, phủi bụi trên tay, đồng thời trong lòng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lại có chút mừng rỡ.

Đừng nói vật chừng ba trăm cân, dù là 500 cân, thậm chí hơn một nghìn cân, hắn cảm thấy mình bây giờ cũng hoàn toàn có thể thử một lần.
« Chương TrướcChương Tiếp »