- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Phu Thiếu Thê
- Chương 7
Lão Phu Thiếu Thê
Chương 7
Tỉnh Phi mặc dù có chút sợ hãi Cung Phàm, thế nhưng Tỉnh Phi vẫn thừa dịp thời điểm Cung mẫu bận rộn làm cơm tối liền chạy đến trên lầu, Tỉnh Phi đứng ở cửa, do dự một chút, sợ Cung Phàm không thoải mái, lại không ai chiếu cố, vẫn là mở cửa ra.
Tỉnh Phi giống hệt như ốc sên căng lên “ăng-ten, phán đoán trong phòng có gì nguy hiểm không, mới chậm rì rì bước vào phòng. Cung Phàm đang ngủ, anh nằm úp sấp trên giường, ôm gối đầu Tỉnh Phi đã ngủ qua, khí tức của hai người giống như giao hòa cùng một chỗ. Tỉnh Phi mặt đỏ hồng, ánh mắt đảo một vòng đến chiếc gối đầu đêm qua Cung Phàm đã ngủ.
Đôi chân dài của Cung Phàm vẫn còn vắt vẻo ở dưới, Tỉnh Phi đi qua, ngón tay chọc chọc cẳng chân anh, Cung Phàm mở to mắt liếc nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi sợ tới mức giật mình lui ra sau như một chú thỏ, hai tay giấu ở sau lưng, cảnh giác nhìn Cung Phàm. Cung Phàm ánh mắt đỏ rực, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, rồi lại khép lại ánh mắt.
Tỉnh Phi quan sát anh trong chốc lát, như thế này là sao nha! Thôi thì bị đánh liền chịu đi, Tỉnh Phi đi qua, thay Cung Phàm đem giày tháo ra, ôm đôi chân dài của Cung Phàm, thở hồng hộc mà thả lên trên giường. Đang chuẩn bị đắp chăn cho anh. Cung Phàm chân dài vừa nhấc, liền đặt lên trên thắt lưng Tỉnh Phi.
Tỉnh Phi tách chân của anh ra, Cung Phàm liền dùng chút lực, Tỉnh Phi khí lực không lớn bằng anh, ngay lập tức bị một chân của anh đè lên người.
“Giúp ca cởϊ qυầи.” Cung Phàm thanh âm có chút khàn khàn, trầm thấp. Tỉnh Phi như bị ngũ lôi oanh đỉnh(*), cả đầu óc chỉ còn lại chữ cởi cởi cởi…
(*ngũ lôi oanh đỉnh: tạm dịch là sét đánh đi ^^)
Tỉnh Phi ngồi cạnh một chân của Cung Phàm, cằm bắt buộc phải gác lên đùi anh, bị câu nói kia Cung Phàm làm cho đầu óc quay cuồng. Nhìn Cung Phàm, ánh mắt lại trượt đến bụng anh, áo sơmi của Cung Phàm đã sớm bị bản thân anh cởi rồi quăng sang một bên.
Đợi trong chốc lát không thấy Tỉnh Phi có động tĩnh gì, Cung Phàm mở to mắt, lông mi nhíu lại, không kiên nhẫn nói: “Phi Phi nhanh lên, ca nóng bức, ngủ không thoải mái.”
Tỉnh Phi,“……” Thì ra do cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tỉnh Phi vỗ vỗ hai má đã nóng lên, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ nhìn thấy được cằm Cung Phàm, mặt trên còn có chút lấm tấm xanh đen, hầu kết tại yết hầu trượt lên trượt xuống.
Tỉnh Phi nhìn có chút giật mình, Cung Phàm thở dài một hơi, ngồi dậy, nhìn đến Tỉnh Phi bị kẹp tại giữa hai chân của mình, buông chân ra, tự bản thân cởϊ qυầи. Tỉnh Phi nhìn tay của Cung Phàm, trong óc toàn bộ đều là “ầm” – “ầm” – “ầm” — trong chốc lát như bị sét đánh, trong chốc lát lại như hoa bay đầy trời.
Tiếng va chạm của đầu dây thắt lưng kim loại vang lên lách cách, Tỉnh Phi nhìn anh, nhìn chằm chằm Cung Phàm kéo khóa, âm thanh ma sát vanh lên, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ mà đen tuyền.
Tỉnh Phi mặt liền trở nên nóng bỏng, cậu giãy dụa từ trên đùi Cung Phàm đứng lên, Cung Phàm ý thức cũng không phải đặc biệt thanh tỉnh, ngón tay còn tại trên khóa quần kéo kéo giật giật, Tỉnh Phi đè lại tay Cung Phàm. “Ca, em giúp anh cởi nha.” Cung Phàm không nói chuyện, đem tay mình từ trong tay Tỉnh Phi rút về.
Tỉnh Phi tay hơi run run, ngắm Cung Phàm vài lần, hít một hơi lấy can đảm, kéo khóa xuống, cởϊ qυầи cho Cung Phàm. Cung Phàm chân thực thẳng, cũng rất dài. Tuy nhiên trên đùi chân phải lại có một vết sẹo thật dài. Tỉnh Phi ngồi xổm trên giường, nhìn Cung Phàm nghỉ ngơi, toàn thân chỉ có duy nhất một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, cảm thấy chân tay có chút luống cuống.
“Ca, muốn uống nước không?” Tỉnh Phi nhỏ giọng hỏi.
“Ừm, giúp ca rót một chén nước.” Cung Phàm vươn tay vuốt ve khuôn mặt Tỉnh Phi, Tỉnh Phi lấy tay anh ra, xuống giường, rót cho anh một chén nước. Cung Phàm từ trên giường ngồi dậy, uống nước từ trên tay Tỉnh Phi, “Phi Phi tìm giúp ca một bộ quần áo, ca muốn đi tắm.” Cung Phàm lắc lắc đầu.“Một thân toàn mùi rượu, ca làm Phi Phi ngửi đến hôn mê.”
Tỉnh Phi cười gật gật đầu,“Trên người ca hôi lắm.”
Cung Phàm quay đầu,“Dám xa lánh ca.” Cung Phàm một bàn tay ôm gọn eo Tỉnh Phi, đem cậu ôm lấy nhấc lên vác tại trên vai, Cung Phàm thổi một hơi về phía cậu, Tỉnh Phi mặt khổ qua nhăn tít lại, che mũi thầm oán nhìn Cung Phàm, Cung Phàm cười to, ôm Tỉnh Phi ném tới trên giường. Tỉnh Phi trên giường có chút nảy lên lại lún xuống.“Giúp ca tìm quần áo đi.”
Tỉnh Phi cười khúc khích, đứng dậy đi đến chỗ tủ quần áo, giúp Cung Phàm chọn một chiếc quần đùi màu nâu, Cung Phàm ở nhà không thích mặc áo, cảm giác bó vào thân thể không thoải mái, Tỉnh Phi cũng không cầm ra cho anh nữa, lại đến một ngăn kéo, tính cầm cho Cung Phàm một chiếc qυầи ɭóŧ đen. Tỉnh Phi chỉ vừa nhìn thấy một cái, tim liền đập thình thịch, cậu cũng không rõ gợi cảm là cái gì, chỉ cảm thấy một khắc kia, Cung Phàm thoạt nhìn rất có mị lực. Đem quần áo đã tìm đặt ngay ngắn ở đầu giường, Cung Phàm còn chưa đi ra.
Tỉnh Phi lại đi tìm quần áo cho mình, Cung Phàm vây quanh hông một chiếc khăn tắm đi ra, nước trên người cũng chưa lau hết, những giọt nước nhỏ liền chảy theo những rãnh cơ trượt xuống, biến mất tại chỗ quấn khăn tắm.
Cung Phàm ngồi ở trên giường, vắt chéo chân, không biết từ nơi nào lấy ra một điếu thuốc, cũng không châm, ngậm ở ngoài miệng, nhìn mông nhỏ của Tỉnh Phi đang ở nơi đó tìm các thứ.
Tỉnh Phi ôm quần áo, quay đầu lại liền nhìn thấy Cung Phàm mặt đầy thích ý ngồi ở chỗ kia đang nhìn chằm chằm vào bản thân cậu.
“Ca, sao vậy?” Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, Cung Phàm đem thuốc lá kẹp lên vành tai, “Không có việc gì đâu.” Cung Phàm đứng lên. Chuẩn bị giật khăn tắm ra thay quần áo, quay đầu liếc mắt nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi đỏ mặt,“Ca muốn thay quần áo.”
Tỉnh Phi liếc nhìn cơ bắp trên cánh tay Cung Phàm, kéo cửa phòng tắm ra đi vào. không gian yên tĩnh, Tỉnh Phi cảm giác đại não của mình nóng lên như máy cơ chạy hết công suất, sắp đình công rồi.
Mở vòi sen ra tắm, kì cọ một lượt, mới nghĩ đến quần áo của mình còn chưa lấy vào, chẳng lẽ lõa thể đi ra ngoài? Tỉnh Phi nhớ tới Cung Phàm một thân cơ thịt, vỗ vỗ mặt mình, liền lấy vòi sen phun phun nước vào mặt, dứt khoát đợi Cung Phàm đi ra ngoài, chính mình bọc khăn tắm ra ngoài lấy đồ đi.
Tỉnh Phi lau khô nước, cảm giác thời gian cũng kém không nhiều lắm, lau khô những giọt nước còn sót trên người,“Ca, anh ở đó không?”
Cung Phàm đang nhìn phòng tắm, một bóng người mông mông lung lung, thân thể cao to, chân thẳng tắp.“Ừm, ca muốn ngủ.” Cung Phàm nằm xuống, gối lên cánh tay, nhìn trần nhà.
Tỉnh Phi,“……”
Như thế nào còn chưa chịu đi a. Tỉnh Phi hận không thể cào cánh cửa, mẹ làm cơm xong cơm rồi đó nha, đi xuống lầu ăn cơm rồi lại lên ngủ có được không a!
Tỉnh Phi nhẫn nhịn trong chốc lát, đoán rằng Cung Phàm chắc cũng ngủ rồi, mở ra một khe cửa, vụиɠ ŧяộʍ hướng ra phía ngoài nhìn, trên giường trống rỗng, sàng đan có vài nếp uốn, gối đầu lẻ loi đặt ở một bên, ngay cả vết hãm sâu đều không có.
Tỉnh Phi đột nhiên ý thức được, có lẽ Cung Phàm đã sớm xuống lầu! Sao lại có thể như vậy chứ!!!
Tỉnh Phi một bên mặc quần áo, một bên trong đầu đều là anh ta cố ý, anh ta chắc chắn là cố ý… Không thể nhịn được nữa, con thỏ cũng có thể tức giân nha, Tỉnh Phi giống như tiểu quái thú, nhảy lên giường, cầm lấy gối đầu của chính mình, đối với gối đầu của Cung Phàm ra sức đánh một trận. Hộc hộc — Hộc hộc —
“Phi Phi, xuống dưới ăn cơm đi.” thanh âm Cung mẫu truyền lên. Tỉnh Phi mới buông gối đầu, thật sự muốn cắn cắn gối đầu của Cung Phàm thêm một trận nữa, đột nhiên lại cảm giác, vậy thì có khác gì kỹ năng của cún con chứ. Tỉnh Phi thở phì phì xuống lầu.
- _-_-_-
Lạc: cái nhà này say rượu đến hài =)))))
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Phu Thiếu Thê
- Chương 7