- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Phu Thiếu Thê
- Chương 30
Lão Phu Thiếu Thê
Chương 30
Tỉnh Phi tự biết chột dạ, đứng ở bên cạnh, giống một chú chim cánh cụt ngốc ngốc, cứng rắn đứng thẳng, luẩn quẩn ở nơi đó. Cung Phàm sắc mặt vừa xanh vừa đen, hơn nữa râu mới mọc mấy ngày chưa cạo, lúc này thoạt nhìn càng là hung dữ, Tỉnh Phi rất muốn chạy, nhưng biết rõ nếu chạy bị bắt được, kia càng hay rồi bị đánh là tránh không được.
Cung Phàm xem xét nhật ký điện thoại, là Cung mẫu gọi tới, Cung Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tỉnh Phi, nhìn bộ dạng tiểu tức phụ nhi tội nghiệp của cậu, trong lòng nghẹn khẩu khí mà không thể phát tác, hung hăng niết mạnh khuôn mặt của Tỉnh Phi một phen.
Cung Phàm gọi lại cho Cung mẫu.
“Mẹ.”
Tỉnh Phi ngốc ngốc nhìn Cung Phàm, Cung Phàm làm cái thủ thế, ý bảo hắn đi rửa mặt, cũng cảnh cáo nếu lại chơi trò chơi, thật sự sẽ đánh người. Tỉnh Phi dậm chân ly khai.
“Ừm, rời giường chưa?” thanh âm Cung mẫu thực rõ ràng, hiển nhiên đã dậy từ sớm. Cung Phàm nhìn nhìn sắc trời, chân mày chau lên.
“Vừa mới dậy.”
“Phi Phi đâu, còn đang ngủ nướng?”
Cung Phàm,“……” Con dâu ngài sớm dậy rồi, còn chơi điện thoại đâu.
“Mẹ, khi nào được trở về?” Cung Phàm với ra một cánh tay, thay Tỉnh Phi lấy một thùng nước, ánh mắt nhìn Tỉnh Phi ở nơi đó vểnh mông đánh răng.
“Hôm nay quay về đi.” Cùng với lời Cung mẫu vừa nói, còn phát ra thanh âm thanh thúy của thủy tinh khi va chạm.“Ông già kia, thứ đó phải nhẹ tay! Nhẹ tay! Có biết không hả?!”
Cung Phàm nghe thanh âm Cung mẫu ở đầu bên kia rống rống với Cung phụ, thản nhiên cười rộ lên.
“Cung Phàm, con gần nhất nếu rảnh, về nhà thăm mẹ có được không?” Cung mẫu thanh âm có chút ủy khuất.
“Mẹ, người nói cái gì vậy? Con ngày mai liền mang Phi Phi về nhà thăm người.” Cung Phàm nhìn phương xa, trong lòng áy náy, năm đó xuất quỹ(*come out), Cung phụ Cung mẫu hai người rất khó chấp nhận, trải qua một đêm, giống như già đi vài chục tuổi, tóc trắng mọc lên không thiếu, thần sắc lại càng tiều tụy. Thế nhưng anh vẫn là kiên quyết, một chút cũng không có suy nghĩ đến cha mẹ, khi đó tuổi trẻ, thiếu niên ngông cuồng, nói chuyện thẳng thắn, nghĩ xuất quỹ là xong chuyện. Nếu lúc đó thành thục hơn một chút, khẳng định sẽ uyển chuyển thông báo cho họ, sẽ không trực tiếp cầm dao đâm vào tim cha mẹ như vậy. Mà mấy năm nay, lại sợ tính hướng của mình mang đến bất tiện cho sinh hoạt của cha mẹ, hàng xóm bằng hữu lên án, anh lại đi đến thành phố lân cận dốc sức sáng lập nên một công ty. Chữ hiếu không tròn lại càng thêm thiếu.
“Không cần, tuổi của con nên lấy sự nghiệp làm trọng.” Thanh âm Cung mẫu nghe vào tai thực vui vẻ, “Nhưng mà nè, cũng đừng bỏ quên Phi Phi, phu thê sinh hoạt phải dựa vào hai người làm nên. Tuổi Phi Phi so với con nhỏ hơn rất nhiều, con làm trượng phu, làm huynh trưởng đều phải bao dung thằng bé một chút.” Cung mẫu liên miên cằn nhằn, Cung Phàm mỉm cười nghe, con trai ít khi được gần cha mẹ nên những lời này thời thời khắc khắc anh đều ghi nhớ trong lòng.
Cung mẫu Cung phụ mấy năm nay cũng chậm rãi tiếp nhận sự thật, hiện tại lại tìm đến một «
nàng dâu
» rất tốt, nên càng thỏa mãn, nếu lại càng tham lam nữa sẽ tự tìm thống khổ thôi.
“Mẹ, vật nhỏ kia thật sự đáng giận.” Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi, chỉ chỉ cái chậu, Tỉnh Phi lắc lư lắc lư chạy tới rửa mặt, còn vụиɠ ŧяộʍ vểnh tai nghe Cung Phàm nói chuyện.
“Đừng nói đến người khác, ta là mẹ ruột của con, tính tình con như thế nào ta còn không biết sao. Phi Phi ngoan ngoãn, sẽ chọc giận con sao?” Cung mẫu không tin.
Tỉnh Phi chớp chớp ánh mắt, vô tội nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm đối với cậu làm khẩu hình,“Về sau còn dám nghịch di động đến rạng sáng hay không?”
Tỉnh Phi lập tức chân chó lắc đầu, nịnh nọt cười. Cung Phàm cũng cười cười.
Cung mẫu ở bên kia lên mặt,“Không còn lời nào để nói đi?”
“Dạ. Mẹ ngày mai con về nhà thăm người.”
“Được, được.” Cung mẫu hưng phấn nói.
Cung Phàm cùng Tỉnh Phi hai người lúc đầu định ở lại đây ba ngày, nhưng hai người lại quyết định hôm nay rời đi, Tỉnh phụ Tỉnh mẫu không giữ lại, ngay cả giả vờ níu kéo đều không thèm làm bộ. Thế nhưng Lưu Viện cùng Tỉnh Tinh, Tỉnh Luật ba người vẫn đưa tiễn bọn họ. Tỉnh Luật vẫn một bộ dáng chuyện trò vui vẻ như vậy, Lưu Viện cũng cười ôn nhu, trong ánh mắt còn ẩn ẩn hâm mộ hai người bọn họ có thể sớm ly khai địa phương rách nát này. Tỉnh Tinh đứng ở phía sau hai người bọn họ, lẳng lặng nhìn Cung Phàm. Không nói chuyện, ánh mắt của cô vẫn là tối đen trầm trọng như vậy.
Cung Phàm lái xe mang theo Tỉnh Phi đi về hướng X thị, buổi sáng hai người chưa ăn cơm, nguyên nhân là do lúc Tỉnh Phi chuẩn bị làm bữa sáng cho Cung Phàm, phát hiện nguyên liệu ngày hôm qua cậu chuẩn bị để lại ngày hôm sau làm đồ ăn cho Cung Phàm bị người khác động qua, thiếu rất nhiều, còn có một con gián ở trên mặt. Nồi nước hầm canh hôm qua cũng bị người khác động vào, Tỉnh Phi không biết nên giận hay nên trách móc, ném mấy thứ đó đi, thúc giục Cung Phàm rời khỏi nơi này.
Cung Phàm nhìn cậu thở phì phì từ ở trong phòng bếp đi ra. Ánh mắt đều đỏ. Cũng không có hỏi cậu điều gì, Tỉnh Phi thúc giục rời đi.
Thời điểm tới X thị, đã gần giữa trưa, hai người bụng đều đói meo, Cung Phàm dáng người to lớn, lái xe lại tiêu hao năng lượng, lại còn là đường cao tốc, không thể dừng xe, đến trong thành phố, lại sắp nhanh đến nhà, vừa lúc vào giữa trưa, cũng không cần dừng xe xuống dưới ăn bữa sáng nữa. Ngược lại là Tỉnh Phi, Cung Phàm đến phía trước mua cho cậu một túi lớn toàn đồ ăn vặt, để cậu ngồi gặm ở trên xe, cũng không có cảm giác đói lắm, chính mình ăn, còn thường thường đút cho Cung Phàm mấy viên chocolate bổ sung năng lượng.
Hai người tới Cung gia, Cung mẫu đang chuẩn bị nấu cơm, nhìn đến hai đứa con mỏi mệt như vậy, lập tức đau lòng, lại thầm oán hai người không biết chiếu cố tốt cho bản thân. Cung Phàm nói hai người họ còn không có ăn qua điểm tâm, Cung mẫu lập tức liền chạy đi làm cơm trưa, một bên nấu cơm, còn một bên răn dạy hai người.
Cung Phàm ôm Tỉnh Phi đi lên lầu tắm rửa, ở nông thôn không có điều kiện tắm rửa, chỉ có thể để một thùng nước tắm trôi, hai người ở trong phòng tắm tẩy tẩy một hồi liền sát hỏa, Cung Phàm nhìn dáng người mềm dẻo của Tỉnh Phi, huyết khí phương cương, Tỉnh Phi bị anh ép buộc vừa khóc vừa kêu.
Tắm rửa xong đi xuống lầu, Tỉnh Phi chân vẫn còn run, Cung Phàm ánh mắt tinh hồng, bộ dáng mặt đầy dữ tợn khiến cậu vừa kinh hoảng mà trái tim lại vừa đập thình thịch không ngừng, Tỉnh Phi bị khí tức mạnh mẽ của anh dọa đến, càng không ngừng khóc kêu Cung mẫu còn đang ở bên dưới nấu cơm chờ hai người đi xuống ăn. Cung Phàm mới thu liễm một ít.
Cung mẫu ở bên dưới dọn xong bát đũa, nhìn đến không khí giữa con trai cùng Tỉnh Phi, nhất là màu phấn hồng thản nhiên trên mặt Tỉnh Phi, ánh mắt trốn tránh lại ủy khuất, ai không có thời điểm tuổi trẻ nha, Cung mẫu vừa thấy liền hiểu. Nhìn nhìn con trai nhà mình, quanh thân tản ra chút biếng nhác, trong lòng phấn khởi, bà còn muốn ôm cháu trai sớm một chút nha.
Cung Phàm cùng Tỉnh Phi hai người đều đói đến hỏng, lang thôn hổ yết, cơm nước xong, Tỉnh Phi nhất định muốn giúp Cung mẫu đi rửa bát, Cung mẫu cự tuyệt không được liền đồng ý, thời điểm Tỉnh Phi đi rửa bát, Cung mẫu thần thần bí bí đem Cung Phàm kéo đến một bên.
Cung Phàm cao hơn Cung mẫu một đoạn lớn, không biết lão mẹ vì cái gì vui vẻ như vậy, trong ấn tượng từ lúc mình xuất quỹ về sau, Cung mẫu rất ít khi vui vẻ như vậy.
Cung mẫu gắt gao ngồi dán vào con trai, Cung Phàm rót cho bà một chén nước, Cung mẫu đến gần trước mặt Cung Phàm,“Mẹ lần này không chỉ là đi du lịch, còn có một việc khác.”
Cung Phàm nhìn bà cao hứng, khó chịu trong lòng cũng vơi đi một chút.“Mẹ, chuyện gì ạ.”
“Phi Phi không phải song tính nhân sao? Mẹ ngẫu nhiên nhận thức một bác sĩ, vị bác sĩ kia từng tiếp xúc qua với trường hợp này. Mẹ xác nhận độ tin cậy của người kia xong liền hỏi thăm hắn một chút.” Cung mẫu trên mặt đều cười như hoa nở.“Hắn nói, Phi Phi nếu cấu tạo phần nữ tính phát dục tốt là có thể sinh hài tử!”
Cung Phàm nghe vậy cũng khá là kinh ngạc, không thể phủ nhận, nội tâm rung động cùng hưng phấn của anh. Một gay có thể cùng bạn đời đồng tính của mình có đứa con thân sinh, không thể không nói đó chính là kỳ tích ông trời chiếu cố họ.
Cung mẫu cười cười, ánh mắt liền đỏ hoe, thế nhưng bà cười thực vui vẻ, thực ôn hòa. Cung Phàm ôm lấy bà,“Mẹ, trở về con sẽ cùng Phi Phi nói chuyện.” Cung mẫu càng không ngừng gật đầu, nước mắt theo hai má chảy xuống, Cung Phàm biết bà là đang vui quá nên mới khóc. Cung mẫu lôi kéo tay Cung Phàm,“Đây là số điện thoại di động của bác sĩ kia.”
Cung Phàm gật gật đầu, lưu lại số điện thoại của người nọ. Lại cùng Cung mẫu ngồi trong chốc lát, liền lên lầu đi xem Cung phụ. Cung phụ tinh thần không tồi. Cảm giác áy náy trong lòng Cung Phàm giảm bớt rất nhiều. Đứa nhỏ kia có lẽ sẽ là sự cứu rỗi của bản thân cùng cha mẹ.
Ban đêm, Cung Phàm đem chuyện này nói với Tỉnh Phi. Anh không muốn giấu diếm, đợi gạo nấu thành cơm mới nói, Phi Phi tuổi còn nhỏ, đến thời điểm kia nếu luẩn quẩn trong lòng đó chính là mất nhiều hơn được. Hiện tại nói với cậu, dẫn đường cho cậu, khai thông tư tưởng cho cậu, đem tâm sự của mình nói cho cậu nghe, cậu dù tuổi trẻ cũng sẽ hiểu chuyện biết săn sóc người đi. Quả nhiên, Tỉnh Phi cũng không khó xử lâu lắm. Buổi sáng ngày hôm sau còn ôm Cung mẫu, ngượng ngùng nói muốn sinh cho bà một tiểu tử mập mạp, khiến Cung phụ Cung mẫu cười vui như hoa nở, lúc hai người gần đi còn ôm Tỉnh Phi khóc nói cám ơn. Cung Phàm tựa vào trên cửa, nam nhân ba mươi tuổi ánh mắt cũng đỏ hoe.
Nam nhân đến tuổi này có sự nghiệp phải để tâm, có trách nhiệm phải gánh vác, cũng trải qua thời kì phản nghịch, hiểu được phải hiếu thuận cha mẹ, biết làm cha mẹ không dễ, nhưng anh lại khiến trong lòng cha mẹ không ngừng tiếc nuối.
Cung Phàm đem tâm sự, đem tiếc nuối nói cho Tỉnh Phi nghe, Tỉnh Phi lại trưởng thành một chút, có thể cùng anh chia sẻ một ít tâm sự, trong lòng Cung Phàm cũng cao hứng rất nhiều. Tỉnh Phi đi tới nắm tay Cung Phàm, nhìn đến ánh mắt Cung Phàm đỏ đỏ, không cảm thấy đại nam nhân đỏ ánh mắt có vấn đề gì, nam nhân không thể dễ dàng khóc, trừ khi đau thương đến cực điểm. Một đại nam nhân kiên nghị ánh mắt lại đỏ hoe, phải đau thương cùng tiếc nuối đến nhường nào?
Hiện tại trong lòng cha mẹ chỉ cần ôm một cháu trai hay cháu gái liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, không khẩn cầu con trai có thể thường thường ở bên mình.
Ngày đó Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi về nhà, cả ngày một câu cũng không nói, đứng ở bên cạnh cửa sổ hút thuốc. Thế nhưng ngày đó anh thực ôn nhu, thực săn sóc.
Tỉnh Phi biết trong lòng anh khó chịu, cũng không cùng anh nói lời nào. Đến ban đêm, còn nói sẽ đi kiểm tra thân thể một chút, Cung Phàm ôm cậu, cả một đêm đều ôm gắt gao không buông tay. Trước mặt Tỉnh Phi gọi điện thoại cho vị bác sĩ kia. Hẹn thời gian gặp mặt.
Đến ngày kiểm tra thân thể, Cung Phàm xin nghỉ, tự mình cùng với cậu đi kiểm tra thân thể, Tỉnh Phi rất sợ hãi, tay chân đều run rẩy, môi trắng bệch, thân thể cứng ngắc. Cung Phàm vẫn ở bên cậu, cho cậu ấm áp cùng dũng cảm. Vị bác sĩ kia khoảng năm mươi tuổi, là chủ nhiệm khoa, người rất hòa ái, nghe nói cấu tạo thân thể Tỉnh Phi, cũng không có gì kinh ngạc, chỉ là trấn an Tỉnh Phi không cần sợ hãi. Sau đó còn nói ông từng phụ trách mấy ca giải phẫu như vậy. Cung Phàm mới thả tâm.
- .-.-.-
Mấy tiểu thuyết TQ thật sự rất nhiều rất nhiều dấu phẩy
:’< lắm khi mỗ còn không biết có phải tại rảnh tay quá mà tác giả phẩy ra một cái hay không nữa. Lúc dùng QT dịch ra thì câu cú rất rời rạc nên khi edit mỗ đã sửa rất nhiều. Mn cũng đừng thấy lạ nhé, ai từng đọc QT sẽ hiểu cho chứ
:’< ~~~~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Phu Thiếu Thê
- Chương 30