- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lão Nhị Là Ông Chủ
- Chương 8
Lão Nhị Là Ông Chủ
Chương 8
Edit: Kate
Phàn Sở Ngữ nói những lời này ra cũng không làm ngạc nhiên 4 người đang nói chuyện.
Hai vợ chồng họ thì không phải nói, đương nhiên sẽ không ngạc nhiên nhưng phản ứng của Lí Chính Vũ và Tần Lạc Lâm khiến cho cô nghi ngờ, khó hiểu, bọn họ sau khi nghe cô nói như vậy cả hai cùng sửng sốt một chút rồi lập tức cười to thành tiếng.
“Ha ha……”
Phàn Sở Ngữ ngạc nhiên, hai mắt trợn lên, cảm thấy không biết làm sao, lại có chút nan kham, khổ sở nhìn bọn họ.
Chẳng lẽ chuyện nàng và Hạ Tử Kình là vợ chồng thật sự buồn cười như vậy, làm cho người khác khó có thể tin như vậy sao?
“Lão bà, em cuối cùng cũng quyết định công khai quan hệ của chúng ta? Anh rất vui vẻ!”
Không chú ý tới tâm tình của cô không tốt, Hạ Tử Kình vui sướиɠ gắt gao kéo cô lại gần, trước mặt mọi người hôn cô say đắm rồi sau đó ngây ngô cười ha ha ha.
Tâm tình cô không tốt nhưng vì anh sung sướиɠ không chút che dấu làm cho cô bình phục một chút, trong lòng vẫn không thể không suy nghĩ.
“Nhìn tên kia xem cười đến giống một tên ngốc.”
“Đúng vậy, cũng may tôi không có mê luyến anh ta nếu không bây giờ nhất định vỡ mộng.”
Phía sau Phàn Sở Ngữ vang lên tiếng chế nhạo một cách thoải mái, cô không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy Lí Chính Vũ và Tần Lạc Lâm đứng chung một chỗ, trên mặt tươi cười trêu chọc không có một tia trào phúng ác ý nào.
Cô ngạc nhiên trừng mắt nhìn, ra lệnh cho chính mình phải cẩn thận một chút, người vừa mới cười nhạo cô sao bây giờ lại có vẻ mặt này?
“Hai người các ngươi hâm mộ thì cứ việc nói thẳng, ha ha……” Hạ Tử Kình bỗng nhiên đắc ý cười ha ha nói
với hai người kia.
“Có gì đáng hâm mộ, so với cậu, tôi muốn tìm bạn gái khó khăn sao?
“Vấn đề là cậu tìm được cô gái đồng ý cùng cậu bạch đầu giai lão sao?”
“Tôi không muốn thôi, được không?”
“Đều giống nhau, tóm lại cậu không tìm được tình yêu song phương, giống tôi và lão bà nắm tay nhau đi hết cuộc đời, ha ha……”
Hạ Tử Kình bừa bãi cười nói, thái độ kiêu ngạo làm cho người ta rất muốn đánh.
“Phàn tiểu thư, nếu cô không chịu nổi cậu ta, lúc nào cũng có thể bỏ hắn. Tôi có thể giúp cô một tay, cam đoan cô sẽ không bị tên lưu manh này quấy rầy.” Lí Chính Vũ đem chuyện không thể xảy ra này nói với cô.
“Thật sự cám ơn ý tốt của cậu, tôi và lão bà nhất định bên nhau đến bạc đầu sau đó cùng nhau tham gia lễ đưa tiễn của cậu.
“Tên hỗn đản này.” Lí Chính Vũ ngây người một chút, nhịn không được cười mắng.
Tần Lạc Lâm ở bên cạnh nghe thấy ba chữ “lễ đưa tiễn” nhanh chóng cười lớn, cười đến nổi không đứng vững được, hai vai không ngừng run.
Tình thế trước mắt đã vượt qua khả năng lí giải của Phàn Sở Ngữ, đôi mắt to, mê hoặc bình tĩnh nhìn những việc đang xảy ra, mờ mịt hỏi:“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Cám ơn cô giúp chúng tôi kiếm được phần cơm beefsteak đắt tiền.” Lí Chính Vũ mỉm cười nói.
“Kiếm được?” Phàn Sở Ngữ trừng mắt nhìn, vẫn là vẻ mặt nghi hoặc.
“Thật ra là phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ.” Tần Lạc Lâm bổ sung.
“Phần thưởng nhiệm vụ?” Cô vẫn như cũ ngây ngốc lặp lời nói của đối phương, sau đó một ý tưởng không thể tin được chậm rãi chui vào đầu cô. Cô xoay người đối mặt với Hạ Tử Kình, lên án anh:“Anh không tuân thủ ước định?”
Hạ Tử Kình lập tức nhíu mày.“Anh không tuân thủ ước định nào?”
“Công khai chuyện chúng ta kết hôn, anh nói do em quyết định.”
“Đúng vậy là do em quyết định, mà vừa rồi em tự mình công khai, không phải sao?” Anh nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi ngược lại.
“Anh đã nói trước cho người khác biết còn bảo em công khai?” Cô phản bác.
“Anh đâu có nói cho người nào biết trước đâu? Anh nói cho ai?” Anh hỏi.
“Không phải bọn họ sao?” Phàn Sở Ngữ lập tức xoay người, tay chỉ về phía Lí Chính Vũ cùng Tần Lạc Lâm.
“Bọn họ?” Hạ Tử Kình nhăn mày.“Hai người,” Anh hỏi:“Tôi có nói cho qua cho hai người biết tôi đã kết hôn, vợ tôi là cô gái này sao?”
Lí Chính Vũ cùng Tần Lạc Lâm nhất thời cứng họng, hai mắt mở to vô tội, vẻ mặt là bị dọa.
“Cái gì, đăng kí kết hôn?” Lí Chính Vũ kinh ngạc trừng mắt nhìn bọn họ, lắp bắp nói:“Ý là, cô ấy thật sự là lão bà của cậu, không phải bạn gái? Các ngươi thật sự kết hôn? Là vợ chồng?”
“Thật vậy sao? Hạ Tử Kình, anh thật sự kết hôn?” Tần Lạc Lâm cũng lộ ra vẻ mặt không tin, nhìn anh hỏi.
Phàn Sở Ngữ lại mờ mịt khó hiểu, sao phản ứng của hai người đó lại như vậy, giống như chỉ vừa mới nghe tin anh kết hôn? 10 phút trước không phải bọn họ đều đang nói chuyện này sao?
“Hai người không biết chuyện anh ấy và tôi kết hôn sao?” Cô không tự chủ được lên tiếng hỏi.
Kia hai người không chút do dự lập tức lắc đầu, giống như vẫn còn khϊếp sợ chỉ dựa vào bản năng trả lời cô.
“Vậy hai người nói hoàn thành nhiệm vụ là nhiệm vụ nào?”
“Tử Kình nói cậu ta thích cô, cô cũng thích cậu ta nhưng không biết cô lo sợ cái gì không dám thừa nhận tình cảm của mình nên nhờ chúng tôi giúp đỡ.” Lí Chính Vũ hơi bình tĩnh lại nhưng tim vẫn đập mạnh và loạn nhịp, trả lời cô.
“Tôi phụ trách làm cho cô ghen để xem cô có phản ứng không.” Tần Lạc Lâm nói, giọng nói ngây ngốc giống y như Lí Chính Vũ.
“Tôi giúp cậu ta diễn một màn tình địch xuất hiện rồi đánh nhau để xem cô có thể mắc mưu rồi thổ lộ tình cảm hay không. Kết quả cô thật sự trúng kế.” Lí Chính Vũ tiếp lời Tần Lạc Lâm nói, sau đó hoàn hồn, trừng mắt nhìn Hạ Tử Kình oán giận nói:“Tại sao lại lừa bọn tôi? Chúng tôi đều đồng ý giúp cậu, cậu lại còn lừa bọn tôi giờ tính sao đây?”
Không để ý bạn tốt đang bất mãn, oán hận
nhìn chằm chằm mình, Hạ Tử Kình chỉ chú ý đến suy nghĩ và phản ứng của lão bà.
“Nghe thấy không? Amh không có nói cho bọn họ biết, vẫn tuân thủ ước định của chúng ta.” Anh thành thật nói.
“Uhm,” Cô gật đầu, tiếp theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh:“Nhưng anh không tuân thủ quy tắc.”
“Quy tắc nào?” Anh nhíu mày hỏi.
“Anh lừa em.”
“Vấn đề là sao anh không nhớ rõ có cái quy tắc này?” Anh vô tội nói, kỳ thật căn bản là chơi xấu cô.
“Nếu quyền công khai là của em anh không được sử dụng biện pháp này bắt em công khai.” Cô nghiêm túc nói.
“Ai, em yêu có phải em hiểu lầm rồi không?” Anh trừng mắt nhìn, vẻ mặt càng thêm vô tội, làm bộ thở dài nói.
“Cái gì?” Cô bất ngờ hỏi.
“Anh đang cùng em nói chuyện đánh cược tối nay, em đang nói cái gì? Tuy rằng anh dùng kế cũng hơi tốn kém nhưng em đồng ý công khai chuyện chúng ta kết hôn thật sự khiến anh rất vui.” Anh nói xong đột nhiên hôn cô.
“Anh yêu em, lão bà.”
Trong nháy mắt mặt Phàn Sở Ngữ
nhanh chóng đỏ lên không biết là đỏ bừng hay chỉ hồng hồng. Anh thật ti bỉ.
“Thì ra là thế…… cậu
thật đúng là có đủ ti bỉ vô sỉ.” Lí Chính Vũ thay cô nói ra lời trong lòng.
Ở một bên nghe nửa ngày, anh rốt cục có thể hiểu được 7, 8 phần của câu chuyện, nếu giống như những lời cậu ta nói thì Hạ Tử Kình thật đúng là có đủ ti bỉ vô sỉ vì đạt được mục đích không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng là cái mục đích kia nghe có vẻ buồn cười.
“Ha ha……” Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Lí Chính Vũ nhịn không được cười thành tiếng.“Người luôn thuận lợi trong việc liên quan đến phụ nữ như cậu thì ra cũng có ngày như thế này sao? Ha ha……” Cưới lão bà, lão bà cũng không chịu công khai quan hệ với anh? Rất buồn cười!
Tần Lạc Lâm ở bên cạnh cũng cười theo.
“Nhưng tôi cũng muốn chúc mừng hai người.” Cô vừa cười vừa nói.
Tạm thời bỏ qua một bên sự tức giận đối với ti bỉ lão công, Phàn Sở Ngữ đem ánh mắt chuyển đến vị Tần Lạc Lâm tiểu thư xinh đẹp tự tin làm cô thấy ghen tị “Xin hỏi……” Cô muốn nói lại thôi, nhìn đối phương.
Tần Lạc Lâm mỉm cười nhìn cô, trên mặt tất cả đều là sự thân thiện không có một chút đối
địch hoặc chế nhạo.“Cô có gì muốn hỏi tôi sao?” Cô ôn nhu hỏi.
Cô gật gật đầu, thoáng do dự một chút mới mở miệng hỏi:“Hai ngươi hình như
rất quen thuộc?”
Tần Lạc Lâm bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, chế nhạo nhìn Hạ Tử Kình nói:“Lão bà của anh đang ghen, anh nên cao hứng, đắc ý đi?”
“Đúng vậy, tôi mừng đến nổi sắp bay lên 9 tầng mây.” Hạ Tử Kình nhếch miệng nói, bộ dáng quả thật vui vẻ không thôi.
Phàn Sở Ngữ lại đỏ mặt.
“3 người chúng tôi là bạn thời đại học.” Tần Lạc Lâm cười nói.
Bạn thời đại học? Thì ra là thế.
Phàn Sở Ngữ rốt cục xóa bỏ được nghi ngờ trong lòng nhưng lại chứng minh được một việc đó là — ngay từ đầu anh cũng đã lên kế hoạch tất cả, làm cho cô ngơ ngác rơi vào cạm bẫy của anh mà không biết.
Anh thật sự rất ti bỉ.
Nhưng là…… Aiz, tại sao cô một chút cũng không cảm thấy chán ghét hoặc giận anh?
Tình yêu thật sự làm cho con người mù quáng.
Cũng may sau buổi lễ phát biểu là ngày nghỉ nếu không Phàn sở Ngữ thật đúng là không biết nên đối mặt với đồng nghiệp ở công
ty như thế nào.
Cô hoàn toàn không nghi ngờ chuyện cô kết hôn cùng lão bản sẽ trong thời gian ngắn nhất giống như lửa cháy lan toàn công ty, dù sao đây cũng là công ty quan hệ xã hội, tin tức đặc biệt nhanh nhạy.
Aiz, cứ nghĩ đến thứ hai phải đối mặt với mọi người ở công ty, cô liền cảm thấy bi thương, thật sự rất bi thương.
Nhịn không được, cô đánh người đàn ông đang xem tạp chí ở bên cạnh một cái.
“Ối! Lão bà, em muốn mưu sát chồng sao?” Hạ Tử Kình cố tình làm ra vẻ đau đớn.
Cô giả vờ như không nghe thấy, cũng không thèm liếc nhìn anh, tiếp tục làm như không nhìn thấy anh, nhìn về phía trước, lo lắng ngày thứ hai phải đối mặt với đồng nghiệp như thế nào.
“Ai, lão bà, em suy nghĩ cái gì? Tại sao cả buổi sáng em cũng không nhìn lão công tuấn suất, gợi cảm mị hoặc của mình một cái?” Anh bỗng nhiên nhẹ nhàng xoay mặt của cô đối diện mình,ra vẻ
đáng thương, ôn nhu hỏi.
“Còn không phải tại anh hại.” Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, nhịn không được lại đánh anh một cái.
“Ối!” Anh lại lần nữa giả đau kêu ra tiếng,“Thì ra anh cưới phải một lão bà bạo lực nha.”
“Nếu em là
bạo lực lão bà vậy anh chính là ti bỉ lão công.” Cô trừng mắt nói.
“Hắc, lão bà, lão công của em ti bỉ hồi nào? Ta được công nhận là chính nhân quân tử đó nha.” Anh đem tạp chí đặt trên bàn trà, nghiêm chỉnh kháng nghị.
“Chính nhân quân tử sẽ vì thắng thua mà sử dụng thủ đoạn?” Nói xong cô còn rõ ràng chỉ ra:“Đêm qua.”
“Em có biết câu “đại trượng phu co được dãn được” ” Ý chính là thỉnh thoảng không làm chính nhân quân tử cũng được bởi vì anh là một đại trượng phu co được giãn được.
Đối mặt với người ăn nói trơn tru, ngụy biện thành tài như Hạ Tử Kình, Phàn Sở Ngữ căn bản không phải là đối thủ của anh, ngoài việc im lặng không nói gì cô cũng chỉ có thể trừng anh, dùng sức trừng anh để chống đỡ.
“Lão bà, lúc em phẫn nộ trông thật đáng yêu.” Anh cười khẽ, kìm lòng không được cúi người hôn cô một chút.
“Này, em đang tức giận.” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Lúc em tức giận trông cũng thật đáng yêu.” Anh làm như không nghe thấy lại hôn cô.
“Này!” Cô đánh anh một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, thật là sắp không chịu nổi anh.
“Anh yêu em, lão bà.” Anh bắt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, thâm tình chân thành nói.
Mặt của cô đỏ hồng, nhịn không được liếc anh một cái, lẩm bẩm nói:“Anh thật sự thực ti bỉ, chỉ biết nói sang chuyện khác.”
“Ai, tất cả đều là hiểu lầm, sao anh lại nói sang chuyện khác được? Bất quá,” Anh đột nhiên thay vẻ mặt đứng đắn nói, “Anh không ngại học hỏi người khác một chút, chúng ta lúc nãy đang thảo luận vấn đề gì? Anh yêu em nhiều như thế nào sao? Đáp án là rất yêu, rất yêu.”
Anh mặt dày tự hỏi tự đáp, khiến cô nhịn không được mỉm cười.
Cô thật sự, thật sự chịu không nổi anh, cũng chịu không nổi chính mình quá yêu anh…… Cảm giác này có chút hơi đáng sợ.
“Làm sao vậy?” Chú ý thấy nụ cười của cô biến mất một cách không bình thường, anh quan tâm ôn nhu hỏi.
“Chúng ta thật sự có thể yêu nhau cả đời, bạch đầu giai lão sao?” Cô hỏi anh, vẻ mặt lo lắng, khϊếp sự về tương lai.
“Đương nhiên có thể.” Anh không chút do dự trả lời.
“Thật vậy sao?” Cô phát hiện mình càng ngày càng yêu anh vì vậy càng cảm thấy sợ hãi.
“Đương nhiên.” Anh nói như đinh đóng cột,“Chuyện khác không nói, chỉ cần nhìn bố mẹ của hai ta, bọn họ chung tình yêu nhau mà chúng ta lại thừa hưởng gien di truyền của họ vì vậy chúng ta nhất định có thể yêu nhau đến bạc đầu.”
Cách anh thuyết phục làm cho cô buồn cười nhưng chỉ chốc lát nó lại biến mất.
“Còn chuyện gì sao?” tay anh chạm vào mặt cô, kiên nhẫn hỏi lại, anh không thể chịu được khi thấy cô buồn.
“Thứ hai khi đi làm, em nên làm cái gì bây giờ?” Cô nhăn mặt hỏi anh.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Anh không hiểu cô đang hỏi cái gì.
Thứ hai ở công ty có chuyện gì mà anh không biết sao? Hạ Tử Kình suy nghĩ.
“Chuyện chúng ta kết hôn, đến thứ hai nhất định đã truyền đến tai mỗi người trong công ty, đến lúc đó em nên đối mặt với họ như thế nào đây?” Phàn Sở Ngữ không chuyển mắt nhìn anh, không biết anh có phải đang giả ngốc với cô không.
“Thì ra là chuyện này.”
Nhìn anh ra vẻ đã hiểu lại còn rất thoải mái vui thích làm cho cô nhất thời bốc hỏa.
“Đúng vậy, chính là chuyện này!” Cô trừng mắt nói,“Anh
nói nên làm gì bây giờ?”
“Chỉ cần thoải mái nhận sự chúc phúc của mọi người là được rồi.”
“Anh nói thật đơn giản.” Cô giận dỗi đánh anh một cái.
“Là em suy nghĩ quá phức tạp. Em rốt cuộc lo lắng cái gì, lão bà?” Anh kéo cô vào trong lòng, ôn nhu hỏi.
“Đại soái ca lão bản cưới một nữ thư kí trong công ty, không bắt mắt, cá tính cứng nhắc câu nệ, không làm cho người khác yêu mếm, nếu anh là người đứng xem, anh sẽ nghĩ như thế nào?”
“Cô gái này thật lợi hại?” Anh hơi đăm chiêu liếc nhìn cô một cái, sau đó thong thả nhíu mày nói.
“Còn gì nữa?”
“Cô ta biết dùng mê thuật, nếu không, công phu trên giường khẳng định đặc biệt tốt?” Anh nhăn mặt nói tiếp.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, nghiến răng nghiến lợi hỏi:“Còn gì nữa?”
“Không biết cô ta làm như thế nào mê hoặc rồi trèo lên giường của lão bản? Là lúc cùng lão bản ra ngoài công tác, lừa cho lão bản uống say làm ra những chuyện không tự chủ được sao? Hay là trực tiếp cưỡng ép quan hệ, sau đó thành công lấy tự sát uy hϊếp bức hôn……”
“Này!” Thấy anh càng nói càng lưu loát, càng khoa trương, Phàn Sở Ngữ nhịn không được đánh anh một chút.
“Đây không phải là suy nghĩ của em sao?” Anh làm như vô tội nói.
“Em đang hỏi anh nghĩ như thế nào?” Cô nói.
Anh im lặng trong chốc lát rồi chăm chú nhìn cô, thong thả nói:“Anh sẽ nghĩ đây nhất định là chân tình.”
Cô ngẩn ra, không thể dời khỏi đôi mắt thâm tình của anh.
“Anh sẽ nghĩ……” Anh tiếp tục nói,“Cô gái này nhất định có điểm đặc biệt nên đại soái ca lão bản kia mới mê luyến, ái mộ, không thể tự kìm chế mà yêu cô ấy, sau đó còn cưới làm vợ, đồng thời phát thệ cả đời chỉ nắm tay cô, cùng cô sống đến đầu bạc.”
Trái tim của cô không tự chủ được đập nhanh lên, vì nhu tình trong mắt anh và những lời anh nói mà cảm động.
“Lão công……”
Anh lấy tay che miệng cô lại, không cho cô mở miệng nói chuyện, muốn cô nghe anh nói.
“Lão bà, tại sao em phải quan tâm người khác nghĩ gì?” Anh chân thành nhìn cô nói.“Người khác muốn nghĩ như thế nào là chuyện của họ, không liên quan đến chúng ta, không phải sao? Giống như ba mẹ em, bọn họ chênh lệch tuổi tác nhất định có nhiều người không xem trọng phải không? Nhưng bọn họ vẫn yêu nhau, vẫn hạnh phúc không phải sao?”
“Trọng điểm là,” Anh nhấn mạnh.“Thân là lão bản của công ty, là người trực tiếp phát lương cho nhân viên, lão đại, em thật sự cho rằng anh sẽ cho phép bọn họ vô lễ lão với lão bản nương sao?”
Nghe thấy vậy, Phàn Sở Ngữ nhịn không được trừng lớn hai mắt, đem tay anh lấy ra khỏi miệng cô.
“Anh muốn làm cái gì?” Cô lo lắng hỏi anh.
“Làm việc nên làm.” Anh ôn nhu cười.
“Việc gì là việc nên làm?” Cô tiếp tục hỏi.
“Em muốn biết như vậy sao?”
“Em không hy vọng bởi vì em mà làm cho bất kì người nào gặp tai ương.”
“Đó không phải là tai ương, phải nói là gieo gió gặt bảo.” Anh cười nói, nhưng giọng điệu có một tia lãnh khốc, giống như anh đã sớm quyết tâm muốn gϊếŧ không tha.
“Lão công.” Cô nhíu mày nhìn anh.
“Lão bà.” Anh mỉm cười đáp lại.
“Lão công.” Cô nhấn mạnh, tỏ vẻ phản đối.
“Lão bà.” Anh tiếp tục mỉm cười mà chống đỡ.
“Mọi người đều làm việc với nhau nhiều năm như vậy, anh có thể đồng ý với em, đừng vì tình cảm cá nhân nhất thời mà phủi bỏ những cố gắng, hi sinh của họ cho công ty những năm qua được không?” Cô gọn gàng dứt khoát, thành thật nói.
“Em cũng biết, đối với những cố gắng và hi sinh của mọi người anh đều thưởng cho họ xứng đáng, chưa có bạc đãi người nào.”
“Em biết, nhưng công ty có thể phát triển mạnh mẽ, đứng vững trong giới này đều có công của mọi người. Cho nên đồng ý với em, không cần vì em làm khó người nào được không?” Cô cầu xin.
“Em mềm lòng như vậy là không được.” Anh thở dài lắc đầu nói.
“Lão công……”
“Chuyện này anh không thể đồng ý với em.” Anh nghiêm túc lắc đầu nói,“Là người lãnh đạo quyết định chính sách của công ty anh không thể mềm lòng như phụ nữ.”
“Nhưng chuyện này……”
“Nghe anh nói hết đã.” Anh ôn nhu ngắt lời cô, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như vậy.
Phàn Sở Ngữ bất đắc dĩ nhìn anh, không hiểu anh tại sao phải cố chấp như thế?
Nếu đồng nghiệp đối với cô có ý kiến thì cũng là do cô không đủ tiêu chuẩn, không thể trách người khác, nếu anh bởi vì cô mà lạm dụng chức quyền trả thù đối phương thì chỉ càng làm khó cô hơn mà thôi. Chẳng lẽ anh không hiểu?
“Nếu anh đã ra một quyết định gì đó thì không phải chỉ vì một chuyện. Không phải chỉ một, có nghĩa anh đã cho họ cơ hội nhưng hết lần này đến lần khác không thay đổi, một lần lại một lần tái phạm, đối với những người như vậy cho dù không phải vì em thì anh cũng phải vì công ty mà trừng phạt.” Anh thật sự nghiêm túc nói với cô.
“Anh cam đoan sẽ không lấy việc công báo thù riêng?” Cô nhìn anh đánh giá. Vì sao cô vẫn cảm thấy khả năng này rất lớn?
“Ai, lão bà, lão công của em là người không phân biệt công tư như vậy sao?”
Phàn Sở Ngữ thành thật suy nghĩ một lát rồi đưa ra đáp án.
“Phải.” Cô nói.
Hạ Tử Kình dở khóc dở cười.
“Cám ơn em tin tưởng anh như vậy, lão bà.” Anh cười khổ mà nói.
“Lão công……”
“Được rồi, ngừng.” Anh đột nhiên ngắt lời cô:“Chúng ta không nên vì tryện còn chưa có xảy ra tranh luận không thôi, nếu lãng phí thời cho chuyện này không bằng chúng ta nên “vận động” một chút?”
Phàn Sở Ngữ mặt nhanh chóng đỏ lên.
“Anh thật không đứng đắn!” Cô mặt đỏ tía tai trừng anh liếc mắt một cái.
“ “Vận động” sao có thể là chuyện không đứng đắn, lão bà? Việc này liên quan đến đời sau của chúng ta, đây là chuyện đứng đắn nhất cũng quan trọng nhất.” Anh nghiêm túc nói.
Phàn Sở Ngữ hoàn toàn nói không ra lời, chỉ có thể xấu hổ trừng anh liếc mắt một cái, sau đó quyết định đứng dậy chạy lấy người, không để ý tới anh.
Dù sao cô vĩnh viễn không thể nói lại anh.
Nhưng cô vừa mới đứng lên, hai chân còn chưa đứng vững, đã bị anh kéo ngã ngồi lại sô pha.
“Này!” Cô kháng nghị quay đầu kêu lên, giây tiếp theo đã bị anh áp đảo ở trên sô pha.
Anh ở trên người mong chờ nhìn cô, nụ cười gợi cảm mê hoặc, đôi mắt đen lấp lánh tràn đầy tình yêu và khát vọng đối với cô.
Cô hô hấp khó khăn, tim đập nhanh.
Anh chậm rãi cúi người hôn cô, nhẹ nhàng hôn đôi môi cô, giống như thương tiếc lại giống như khıêυ khí©h.
Hô hấp của cô không thể khống chế dần dần trở nên dồn dập, hai tay không tự chủ được chủ động đặt lên cổ anh, kéo anh ép xuống dưới làm cho nụ hôn càng ngày càng sâu.
Anh khẽ cười thành tiếng, thuận theo mong muốn của cô, đem lưỡi tiến vào trong miệng cô, nhiệt liệt mà cơ khát hôn cô, rồi sau đó đem cô tiến vào trong bể du͙© vọиɠ, dìm ngập……
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lão Nhị Là Ông Chủ
- Chương 8