Edit: Kate
Dọc đường đi, Phàn Sở Ngữ đều không nói chuyện, cố chịu để Hạ Tử Kình kéo mình đi về phía trước.
Cô không biết anh muốn kéo cô đi đâu, chỉ biết là anh rất tức giận.
Đây là đương nhiên, nếu đổi lại hôm nay người tự nhiên hối hôn là anh, cô cũng sẽ đau lòng muốn chết, thề từ giờ trở đi không thèm để ý đến anh nữa. Anh không rít gào, mắng chửi cô đã là may mắn lắm rồi.
Thật muốn khóc. Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với mình, rõ ràng người hối hôn
là cô mà không phải anh, cô dựa vào cái gì còn muốn khóc?
Không chỉ là muốn, trên thực tế, tầm mắt của cô sớm đã bị nước mắt làm cho mơ hồ, nếu không phải anh kéo cô đi, cô căn bản là không thể tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến bên cạnh xe, anh lạnh lùng bảo cô ngồi vào trong, cô không dám không nghe.
Sau đó dọc đường đi anh đều không nói chuyện, cho đến khi xe dừng lại, mới lạnh lùng kêu cô xuống xe.
Lòng của cô nhoi nhói đau, vì
sự lạnh lùng của anh hay là vì anh làm như không thấy nước mắt khổ sở, đau lòng trên mặt cô.
Lúc trước mỗi khi cô khóc thì phản ứng của anh không phải như thế, anh sẽ ôn nhu an ủi cô, đem cô ôm vào lòng, bất đắc dĩ thở dài, chưa bao giờ giống như lúc này làm như không thấy.
Anh đã quyết định thu hồi tình cảm dành cho cô rồi sao, từ nay về sau sẽ không lãng phí ôn nhu chăm sóc cô? Cô lại trở về cuộc sống một người sao? Không có ai để dựa vào, không có ai làm bạn, lại càng không có người ân cần hỏi han, vì cô xuống bếp nấu cơm……
Anh cùng với cô chia tay sao?
Cô cúi đầu để anh kéo đi, không thể ngăn nước mắt rơi như mưa, cho đến khi hai người dừng lại, tiếng anh lạnh lùng vang lên lần nữa.
“Em khóc cái gì? Người nên khóc phải là anh mới đúng?”
So với lúc trước “Lên xe”,“Xuống xe” anh đã nói nhiều hơn một câu, làm cho cô cuối cùng chịu không được từ lặng lẽ khóc biến thành khóc thút thít. Ngay cả như vậy, anh cũng không ôm cô.
“Đi vào.” Anh nói.
Ánh mắt mơ hồ làm cho cô
không thấy rõ bốn phía, chỉ thấy trước mắt cánh cửa phòng đang mở, cô đau lòng đi vào trong phòng, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng đóng cửa.
Cô đứng tại chỗ tiếp tục khóc, cảm giác được anh lại kéo cô đi về phía trước vài bước, sau đó đẩy cô ngồi xuống.
“Em nói không xác định, không xác định cái gì?” Tiếng anh lạnh lùng lại vang lên lần nữa, mang theo vài tia tức giận hỏi cô.
Cô cúi đầu khóc thút thít, khóc không thành tiếng.
“Anh hỏi lại một lần, em nói không xác định, là cái gì không xác định? Trả lời anh.” Anh ra lệnh.
“Em không xác định chính mình có thật sự xứng đôi với anh không, không xác định anh sẽ hối hận hay không……” Cô nghẹn ngào, đứt quãng thấp giọng nói.
“Lăng tiểu thư cô ấy…… thật xinh đẹp, tự nhiên hào phóng cùng em trai anh rất xứng đôi, trái lại em, em…… không ai, không ai có thể tin chúng ta là một đôi, em không muốn anh hối hận, không, không xác định chúng ta…… thật sự có thể kết hôn hay không, nếu tương lai anh hối hận…… Hối hận……”
“Nói tóm lại, em chính là không tin tưởng tình yêu của anh.” mặt anh không chút thay đổi kết luận.
“Em là không tin tưởng chính mình.” Cô thấp giọng nói, chậm rãi ngừng khóc.
“Vậy em nói cho anh biết, muốn như thế nào em mới có thể tin tưởng chính mình?” Anh hỏi cô.
“…… Em không biết.” Cô không nói gì trầm mặc một hồi lâu, thấp giọng trả lời.
“Anh nói anh thích em, em không tin, anh nói anh yêu em, em cũng bán tín bán nghi, có phải em không tin tưởng lời anh nói, muốn anh dùng hành động em mới có thể tin?” Anh nói.
“Em không biết.” Cô lại thấp giọng đáp, hoàn toàn không có nghe ra ý định của anh.
“Vậy thử xem.” Tiếng anh lại vang lên lần nữa, lúc này không hề lạnh lùng, ngược lại mang theo một loại áp lực nóng cháy.
Theo phản xạ cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, còn chưa kịp tự hỏi mình có nghe lầm hay không, theo như lời anh
“Thử xem” cuối cùng là thử cái gì, thì thân mình đã bị áp đảo.
Khi đã nằm trên giường, cô mới biết thì ra từ nãy đến giờ mình vẫn ngồi trên giường mà không phải ghế.
Về phần bọn họ vì sao ở đây? Vì sao cô lại nằm trên giường? Cô sớm đã không có nhiều dư lực chú ý đi tự hỏi mấy vấn đề này, bởi vì hiện tại sự chú ý của cô, toàn bộ tập trung ở ánh mắt nóng cháy trước mắt, vẻ mặt chuyên chú, biểu tình là muốn làm thật của nam nhân đang ở trên cô.
Vậy thử xem.
…… Phải dùng hành động mới khiến em tin tưởng?
Thử xem? Dùng hành động? Cô chậm chạp cuối cùng có thể nối liền những lời anh nói, cũng hiểu được giờ phút này anh muốn làm gì. Anh muốn cùng cô ở trên giường.
Hô hấp không tự chủ được tăng lên dồn dập, tim cô đập nhanh, giống như anh có thể nghe thấy.
Anh chăm chú nhìn cô, trong mắt phụt ra tia nhìn nóng bỏng, sau đó chậm rãi, chậm rãi cúi đầu
hôn cô.
Anh không có nhắm mắt, hai mắt vẫn là như vậy chuyên chú nhìn cô, giống như đang chờ phản ứng của cô, muốn biết cô có cho phép hay không.
Cho dù đã hạ quyết tâm, anh vẫn không thể không để ý tình cảm của cô mà mạnh mẽ cưỡng bức cô…… Nam nhân giống anh như vậy, cô làm sao có thể không yêu?
Thấy cô không kháng cự, anh mới nhanh chóng đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, hôn càng ngày càng sâu.
Ánh mắt của cô dần dần mê ly, hô hấp cũng vì vậy dồn dập.
Cô kìm lòng không được đưa tay ôm cổ anh, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, cô dùng lời nói, cách hôn mà anh dạy cùng anh chơi đùa, triền miên. Anh càng hôn càng trở nên tham lam, như
muốn đem cô cắn nuốt, nhưng kỳ dị là, cô lại không cảm thấy sợ hãi.
Cô biết sau đây sẽ phát sinh chuyện gì, nếu muốn ngăn cản phải thừa dịp hiện tại, nhưng là cô cũng không muốn ngăn cản anh.
Bởi vì cô cũng muốn anh.
Nếu kết quả cuối cùng là chia tay…… Cô mơ hồ nghĩ, ít nhất cô cũng muốn cảm thụ một lần cảm giác được nam nhân âu yếm, ôm vào trong ngực.
Nghĩ vậy, cô không tự giác siết chặt hai tay, càng thêm dùng sức ôm chặt anh.
Trong phòng thực im lặng, nhịp tim cùng hô hấp của hai người đều dần dần bình tĩnh lại, Phàn Sở Ngữ vẫn xấu hổ không dám mở mắt ra, cô không dám đối mặt với Hạ Tử Kình, với chuyện vừa phát sinh.
Cô biết anh cũng chưa ngủ, bởi vì tay anh đặt trên eo cô không có dừng lại, một chút lại một chút vuốt ve da thịt của cô, đầu ngón tay ở trên người cô cảm nhận.
Cô cũng thực thích cảm giác này, cùng anh da thịt gần gũi, yên lặng được anh ôn nhu trân ái ôm ở trong ngực.
Chính là, đây có phải là lễ vật cuối cùng khi sắp chia tay?
Nghĩ vậy, nhịp tim cùng hô hấp của cô mới có thể chậm lại, tâm tình không yên bất an.
“Em đang suy nghĩ cái gì?” tiếng anh đột nhiên vang lên bên tai cô.
Cả người cứng đờ, cô không có trả lời, muốn tiếp tục giả bộ ngủ, không muốn nhanh như vậy đối mặt với sự thật.
“Muốn làm lại lần nữa sao?” môi anh đột nhiên chạm nhẹ vào tai cô, khàn khàn bên tai cô hỏi.
Cô bị dọa đến nổi lập tức trợn hai mắt lên, lăn ra khỏi lòng anh, quên tiếp tục giả bộ ngủ.
“Ha ha……” Anh bỗng nhiên cười to.
Mặt cô đỏ lên, nhanh chóng cầm lấy chăn, ngượng ngùng khẩn trương không biết làm sao nhìn anh, không biết anh nói thật hay giỡn. Hơn nữa, giữa hai chân cô vẫn đau đớn, cô không biết mình có thể lại tiếp nhận anh một lần nữa hay không……
“Không cần khẩn trương như vậy.” Anh thu hồi tiếng cười, kéo cô vào lòng. Cả người cô cứng ngắc, không thể thả lỏng.
“Muốn tắm rửa không?” Anh ôn nhu hỏi.
Cô không chút do dự lập tức gật đầu, thầm nghĩ thoát đi hoàn cảnh xấu hổ này, cũng không nghĩ gì khác, đương nhiên cũng không đoán được hành động kế tiếp của anh sẽ là đem chăn trên người cô cướp đi.
Cô kinh hoảng trợn trừng hai mắt, phản xạ muốn đem chăn cướp về, anh cũng đã nhảy từ trên giường xuống, sau đó khi cô đánh về phía anh — không! Là đánh về phía vật duy nhất có
thể che
thân là cái chăn trên tay anh, anh bế cô từ trên giường đi vào phòng tắm.
“Lão bản?” trong nháy mắt cô bối rối luống cuống sợ hãi kêu một tiếng, sợ ngã vội vàng ôm cổ anh.
“Anh đưa em đi phòng tắm.” Anh cúi đầu ôn nhu hôn lên cái trán của cô.
Mặt của cô nóng lên, đỏ ửng, đột nhiên cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình có chút thái quá, nhưng……
“Anh đặt em xuống, em có thể tự mình đi.” Cô đột nhiên thấp giọng nói, không thể không để ý hai người lúc này trần trụi.
“Không có gì phải thẹn thùng.” Anh nhìn thấu suy nghĩ của cô, đem cô ôm vào phòng tắm, sau đó đặt cô ngồi vào trong bồn tắm lớn bên cạnh, tự mình đi pha nước tắm cho cô.
Thân thể trần trụi rắn chắc của anh ngay tại trước mắt, còn có cô lần đầu tiên trong đời chính mắt nhìn thấy vật nam tính! Làm cho cả người cô đỏ bừng, mắt không dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể đem lực chú ý chuyển tới đồ dùng trong phòng tắm.
Trong phòng có một bồn tắm lớn, một buồng tắm với vòi hoa sen, đồ dùng rửa mặt được xếp ngay ngắn trên bồn rửa tay màu đen, trên tường có một cái khăn mặt dày màu trắng. Quan
trọng là trên đó còn thêu một hình trái tim.
Nhìn kỹ lại, không chỉ khăn mặt có thêu hình này. Xà phòng hình trái tim, bồn rửa tay hình trái tim, bồn cầu hình trái tim, gương hình trái tim, ngay cả bồn tắm cũng hình trái tim….
Tuy rằng chưa ăn thịt heo cũng thấy heo đi đường. Cô cuối cùng nhận ra mình đang ở đâu.
Nơi này đại khái gọi là khách sạn tình yêu sao? Cảm giác giống như đang làm chuyện gì ám muội……
Nhưng cô vừa rồi thật là làm chuyện ám muội nha.
Nghĩ đến lúc nãy tứ chi tiếp xúc, cô lại có cảm giác cả người muốn bốc cháy, không tự chủ được vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn anh.
Anh giúp cô pha nước, rốt cuộc muốn pha tới khi nào?
“Cám ơn anh, em có thể tự mình làm.” Cô nhịn không được nhỏ giọng nói, hy vọng anh có thể nhanh chút rời đi.
Anh quay đầu nhìn cô.
Tuy rằng hai tay cô ôm ngực, hai chân co lên che khuất những điểm quan trọng trên người, nhưng bị anh nhìn chăm chú cả người cô vẫn co rúm lại, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng anh.
“Anh cũng muốn tắm.” Anh nói.
Cô khinh ngạc, sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.
Anh cũng muốn tắm rửa? Có ý gì? Anh muốn tắm trước sao?
“Chúng ta cùng nhau tắm.” anh vừa cười vừa nói giống như nhận ra sự thắc mắc của cô.
Cô trợn mắt kinh ngạc, không thể tin được lời anh vừa mới nói — cùng nhau tắm?
“Em –” Cô mới mở miệng, còn không kịp nói ra hai chữ “Không được”, anh đã một tay ôm lấy cô từ trong bồn tắm đưa vào phòng tắm hoa sen đã bị hơi nước nóng bao phủ, trong nháy mắt hai người đều bị nước làm ướt.
Anh không cho cô có cơ hội chạy ra bởi vì lúc này anh đang đứng chắn ngay cửa. Anh lấy một ít sữa tắm tạo bọt bằng bông tắm rồi ôn nhu giúp cô tắm rửa, kì cọ trên người cô.
Cô thật sự xấu hổ muốn chết, nhưng anh thật sự ôn nhu, động tác không có ý xấu gì, chỉ đơn thuần giúp cô tắm rửa rồi tự mình tắm. Anh ôn nhu ôm lấy cô, hai người cùng ngồi vào bồn tắm lớn.
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, sau khi trải qua những hành động xấu hổ liên tiếp như vậy, cô muốn tiếp tục xấu hổ cũng khó.
“Rất đau sao?” Anh đột nhiên ôn nhu hỏi.
Cứ nghĩ sẽ không còn xấu hổ nữa, cô lại bị lời nói này của anh làm cho thẹn thùng.
Cô đương nhiên biết anh đang hỏi cái gì bởi vì lúc đó tay anh đang di chuyển đến giữa hai chân của cô nhẹ nhàng ve vuốt.
“Một chút.” Cô ngượng ngùng thấp giọng nói.
“Anh không nghĩ sẽ nói xin lỗi bởi vì anh thật vui mừng, thật vui mừng em chỉ thuộc về một mình anh.” Trong giọng nói của anh tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm giữ.
“Anh……” Cô đỏ mặt quay đầu nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi.
“Em muốn nói cái gì?” Anh ôn nhu hỏi, điều chỉnh tư thế thấp xuống để có thể nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“Anh…… Không phải anh muốn chia tay sao?” sau khi bình tĩnh lại cô mới nhỏ giọng hỏi.
“Cái gì?” Hạ Tử Kình ngây người ngẩn ngơ.
“Anh rất tức giận, dọc đường đi đều rất lạnh lùng với em, làm như không thấy em……” Cô cúi đầu giải thích, vẫn không có dũng khí nhìn về phía anh.
“Đúng vậy, anh rất tức giận, em phải biết anh lạnh lùng với em, làm như không thấy em điều đó chứng minhh anh đang rất tức giận. Nhưng chia tay là chuyện gì? Anh cho tới bây giờ cũng chưa nói câu này.” Anh nói xong, nhịn không được tức giận cúi đầu ở trên vai cô cắn một miếng coi như trừng phạt.
Dám hiểu lầm như vậy, xem anh như thế nào trừng phạt cô?
“Nha!” Cô kêu nhỏ một tiếng, không phải bị anh cắn đau, mà là không nghĩ tới anh sẽ cắn người.
“Đây là trừng phạt.” Anh nói thẳng.
“Trừng phạt chuyện gì?” Cô cắn cắn môi, cẩn thận hỏi anh, không biết anh trừng phạt vì cô nói sai hay chuyện cô muốn hủy hôn.
“Em cho là chuyện gì?” Anh không đáp hỏi lại cô.
Người ta không biết mới hỏi! Cô trả lời thầm trong lòng. Nhưng mặc kệ vì chuyện gì tốt nhất nên xin lỗi anh trước.
“Thật xin lỗi.” Cô lập tức cúi đầu đáng thương sám hối.
Đối mặt với sự khép nép của cô như vậy, Hạ Tử Kình làm sao còn có thể tức giận, chỉ có thể nhẹ giọng thở dài.
“Anh nói rồi anh sẽ bên cạnh em, đã nói về sau bên cạnh em có anh, đó không phải tùy tiện mà nói, mà là lời hứa của anh với em. Chẳng lẽ em không hiểu sao?” Anh nói.
Cô im lặng không nói, không lên tiếng trả lời.
“Nói cho anh biết, em đang nghĩ cái gì.”
“Em không có tự tin.” Cô lặng im một hồi lâu mới trả lời anh.
Anh nhớ tới lúc nãy cô nói cô không xứng với anh, nói lão bà của em trai thật tốt.
“Em không cần có tự tin, em chỉ cần tin tưởng anh là đủ rồi.” Anh nói, sau đó cúi đầu ôn nhu hôn cô.“Huống hồ,“Anh ngẩng đầu, gần gũi ngóng nhìn cô nói,“Bên cạnh anh có nhiều người đẹp như vậy, kiểu gì cũng có nhưng anh lại yêu em, mê luyến em, em phải nên tự tin mới đúng. Trừ khi em nghi ngờ con mắt thẩm mĩ của anh.”
“Em chưa từng nghi ngờ.”
“Vậy tự tin lên, tin tưởng anh được không?” Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt nhu tình như nước.
“Được.” Cô cúi đầu cảm động, gật đầu.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Anh đứng dậy, nước trong bồn vì động tác của anh mà bắn ra xung quanh.
“Đi? Đi đến chỗ nào?” Cô mờ mịt nhìn thấy anh bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau người rồi quấn quanh hông.
“Đi đăng kí.” Anh trả lời. Kéo cô từ trong bồn tắm đi ra, anh dùng một cái khăn quấn quanh người cô rồi dùng một cái khác giúp cô lau tóc.
Cô quá ngạc nhiên, sửng sốt vì vậy để mặc cho anh chăm sóc.
“Anh còn muốn đi?” Cô nói.
“Đương nhiên.” Anh lập tức trả lời, sau đó dừng lại một chút rồi híp mắt nhìn cô hỏi:“Em muốn nói em vẫn chưa xác định?”
Cô cật lực lắc đầu.
“Tốt lắm.” Anh nhếch miệng cười vừa lòng, đem khăn bỏ qua một bên, cầm lấy máy sấy trên tường sấy khô tóc cho cô.
Hơi nóng của máy sấy làm tan đi hơi nước trên gương, hình ảnh hai người hiện lên rõ ràng.
Anh đứng ở bên cạnh cô, vẻ mặt cùng động tác rất ôn nhu, chuyên chú giúp cô sấy tóc, giống như thực hưởng thụ. Mà cô…… trong gương hai má đỏ bừng, môi căng mọng hấp dẫn, đôi mắt long lanh, sáng ngời mê hoặc khiến cho cô sắp không nhận ra chính mình.
Bây giờ cô trông giống như thế này sao? Trong mắt anh cô cũng xinh đẹp như vậy sao?
Cô ngơ ngác nhìn mình đến ngẩn ngơ, sau đó trong lúc vô tình cô nhìn thấy trong gương ánh mắt anh như đang cười, anh cúi thấp người khàn khàn nói bên tai cô,“Em thật đẹp.”
Mặt cô nhanh chóng đỏ lên, cảm thấy thật xấu hổ. Làm gì có ai tự nhìn mình đến ngẩn ngơ như cô? Anh nhất định cảm thấy cô
rất buồn cười.
Nói đến, nếu nguyên nhân anh yêu cô cũng bao gồm việc cảm thấy cô rất buồn cười, như vậy, đây coi như đây là ưu điểm lớn nhất của cô vậy? Cô tự chế nhạo mình.
Sau khi ra khỏi khách sạn, anh trực tiếp lái xe đưa cô đến phòng đăng kí kết hôn, ở đây đã có một hàng dài người đang xếp hàng khiến cô nhăn mày.
Cô kinh ngạc khi biết anh đã sớm thuê người giúp họ xếp hàng, anh vừa đến cửa gọi điện thoại, người đó đã đến đưa cho anh số kế tiếp đến phiên, việc này thật hiệu quả.
Nhưng cô càng ngạc nhiên hơn khi người này đồng ý làm người chứng hôn cho cô và Hạ Tử Kình khi anh nhờ, lại còn giảm nửa giá coi như bao lì xì cho cô và anh làm cho cô dở khóc dở cười.
Được sự giúp đỡ của người đàn ông tốt bụng đó và một cụ bà nhiệt tình làm người chứng hôn, bọn họ cuối cùng cũng hoàn thành thủ tục đăng kí kết hôn, danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng.
Hỏi cô có cảm tưởng gì? Kỳ thật không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy tim đập thật sự nhanh, ngực nóng lên.
“Lão bà.” Anh vô cùng thân thiết gọi cô một tiếng, hốc mắt cô nóng lên.“Từ nay về sau, anh sẽ là chỗ dựa của em.” Anh thâm tình chân thành hứa với cô, làm cho nước mắt của cô chảy ra như suối.
“Aiz, anh nói lời này không phải vì muốn làm cho em khóc nha.” Anh thở dài đem cô ôm vào trong lòng.
“Đó là vui quá mà khóc.” Cụ bà ngồi bên cạnh vui vẻ cười nói.
Phàn Sở Ngữ nhanh chóng nhớ tới hiện trường còn có rất nhiều người, cô nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng mà đẩy anh ra, nhưng vẫn xấu hổ đến nổi không dám ngẩng đầu lên.
“Lão bà.” Anh lại nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.“Em thật đẹp.”
“Tuổi trẻ thật tốt.” cụ bà nở nụ cười, những người xung quanh thấy thế cũng cười theo.
Mặt Phàn Sở Ngữ đỏ lên như sắp chín, chỉ có lôi kéo Hạ Tử Kình, không nói gì cầu anh đi mau, nếu cứ ở lại đây cô sẽ xấu hổ đến chảy máu não.
Nhận ra tín hiệu xin giúp đỡ của cô, Hạ Tử Kình khẽ cười một tiếng, một lần nữa cảm ơn cụ bà, anh nắm tay cô rời đi, mười ngón tay đan vào nhau.
Bọn họ đã kết hôn.