Kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, lớp 12 săp đến kỳ kết thúc, thi đại học sắp đến, thời gian còn lại cực kỳ quý giá.
Lúc này, áp lực từ bên ngoài, sự chờ mong của người nhà, hay là hoảng hốt khi không biết nên chọn nguyện vọng gì, đều được thể hiện rất rõ ràng.
Giang Vô Ngôn không yêu cầu Hứa Ngạn phải học quá nhiều, nhưng bản thân Hứa Ngạn vẫn rất tự giác dậy từ 5 giờ sáng để đọc sách, buổi tối cũng thường xuyên thức đến tận 1 đến 2 giờ sáng, bình quân chỉ ngủ ba giờ. Để không quấy rầy đến thầy Giang, cậu còn chủ động chuyển sang phòng ngủ cho khách.
Giang Vô Ngôn thường vào đắp chăn cho cậu sau khi cậu ngủ, trước đó cũng không quên làm ấm một ly sữa bò rồi đặt lên bàn cho cậu.
Có lúc Hứa Ngạn không chịu nổi áp lực, cậu bèn hỏi Thầy Giang, “Em không thì tốt thì làm sao đây?”
Thầy nói, “Thành tích thôi mà, đừng chú ý đến nó quá.”
Hứa Ngạn không thể hiểu được. Bây giờ trong thế giới của anh đều là áp lực đến từ bên ngoài và đến từ bản thân cậu, buổi tối thiếu ngủ rất nghiêm trọng. Đôi lúc cậu không chịu được nữa mà chui vào trong chăn khóc, nhưng không dám nói cho Giang Vô Ngôn.
Cậu muốn cố gắng một chút, muốn thi được điểm cao hơn, được đi học ở trường tốt hơn, cho lão sư một tương lai nhiều hi vọng hơn.
Giang Vô Ngôn luôn hiểu cậu đang suy nghĩ gì, ngoại trừ những gì cần phải giúp đỡ, anh cơ bản mặc kệ cậu.
Những ngày tháng phải kiềm chế dần dần tiến về phía trước. Mấy ngày, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, trường học nghỉ. Trước ngày thi một ngày, lớp trưởng tổ chức tập hợp các bạn lại ở trường học một lần cuối.
Giang Vô Ngôn cũng có mặt, anh lên bục nói vài lời, đều những câu dặn dò cũ. Sau khi tan lớp, anh theo Hứa Ngạn về nhà đoán đề, một ngày có vẻ quan trọng cứ vậy khô khan trôi qua.
Ngày hôm sau là kỳ thi. Giang Vô Ngôn vì cổ vũ Hứa Ngạn đi thi, anh còn dắt theo cả Thạch Đầu, một người một chó tiễn đưa Hứa Ngạn.
Hứa Ngạn khom lưng sờ đầu Thạch Đầu, đứng dậy do dự ôm thầy Giang, phát hiện không bị từ chối, lại tăng thêm sức mạnh, dùng sức ôm chặt.
Chặt đến mức khó thở, Giang Vô Ngôn vỗ lưng cậu, để cậu bình tĩnh lại, “Cho dù kết quả thi như thế nào thì em đều là Hứa Ngạn, là học sinh của thầy.”
Thầy Giang nói, “Thả lỏng, cuộc thi thôi, đừng coi nó như bùa đòi mạng thế.”
Hứa Ngạn dùng sức gật đầu, buông tay ra nhìn thầy Giang. Mấy ngày nay cậu được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, vóc dáng cao vọt lên, hiện tại còn cao hơn Giang Vô Ngôn khoảng hai, ba centimet, gò má có thịt, ngũ quan dần dần hiện ra, đôi mắt thấp xuống rất ôn nhu, ánh mắt cực kỳ hấp dẫn.
“Thầy ơi...” Cậu nhìn kỹ Giang Vô Ngôn, mím miệng, đột nhiên tới gần nhanh chóng hôn lên khóe miệng thầy Giang.
“Em, em nhất định cố gắng thi thật tốt!”
Hôn xong, hai gò má của cậu nhanh chóng đỏ bừng, mang theo đồ chạy biến.
Giang Vô Ngôn sờ phần da bị môi chạm vào, nhếch môi cười khẽ một cái, cúi đầu nói với Thạch Đầu đang ngơ ngác, “Đi thôi, chờ anh Hứa Ngạn của mày ra sẽ thêm đồ ngon cho mày.”
Tâm tình có vẻ rất tốt, ngay cả cánh tay đang nắm dây thừng cũng nhẹ nhàng đong đưa.
Thi đại học kéo dài hai ngày, khi môn thi cuối cùng hoàn thành, Hứa Ngạn như chim sổ l*иg lao nhanh ra ngoài trong đám người. Giang Vô Ngôn đang chờ cậu ở cổng chính, thấy cậu dụng tốc độ cực nhanh xô vào mình, anh vội vã tiếp được, cũng không răn dạy gì, cười hỏi, “Thi thế nào?”
“Cũng không tệ lắm!” mắt Hứa Ngạn sáng lấp lánh, “Em làm được cả hai câu khó cuối cùng, trước đó em từng tiếp xúc với đề tương tự, em cảm thấy mình sẽ làm đúng.”
“Vậy thì tốt.” Giang Vô Ngôn chúc mừng cậu, “Một lúc nữa sẽ đi ăn cơm, muốn ăn cái gì?”
“Món thầy làm!” Hứa Ngạn nói không chút nghĩ ngợi.
Giang Vô Ngôn đồng ý với cậu, lắc chìa khoá đi đến chiếc Scooter của mình. Hai người ngồi một trước một sau, Hứa Ngạn vẫn ôm eo thầy Giang eo không chịu buông tay, Thạch Đầu ngồi phía trước không dám động, sợ mình sẽ ngã xuống.
Xe Scooter đi với tốc độ rất nhanh, không cần nửa giờ là đã đến. Giang Vô Ngôn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ở nhà, không cần mua thêm, khi anh lên lầu thì đột nhiên nhắc với Hứa Ngạn, “Thầy thấy cha em.”
“Dạ...?” Hứa Ngạn không phản ứng kịp.
“Thấy cả lúc đưa đi thi và lúc đón em, ông ấy ở đó cả hai ngày, đứng cách chúng ta không xa.” Giang Vô Ngôn tìm chìa khoá, không biết cố ý hay vô đình đề cập đến.
Hứa Ngạn cúi đầu, tâm trạng hân hoan đột nhiên hạ xuống, “Em... không biết.”
“Thầy không có ý gì khác, nhưng chuyện này xảy ra lại bị thầy phát hiện, thầy nghĩ vẫn nên nói cho em biết gì hơn.” Cửa mở, chú chó đi vào trước kêu một vòng, Giang Vô Ngôn mở đèn, kéo Hứa Ngạn vào nhà.
Hứa Ngạn ngơ ngác đi theo anh, lại nghe anh nói, “Không biết thì tạm thời đừng nghĩ, thầy đi làm cơm, em giúp thầy nhé.”
Giang Vô Ngôn không ép cậu, suốt thời gian còn lại đều chọn những để tài thả lỏng để tán gẫu, Hứa Ngạn dần dần không xấu hổ nữa, cười đùa theo anh.
Cơm tối, Hứa Ngạn ăn đến mức dính đầy nước mỡ quanh miệng, ngay cả chí Golden cũng có lộc ăn, Giang Vô Ngôn lấy một phần thịt cho nó thêm món.
Ngày hôm sau rời giường, Hứa Ngạn không cần đi học nữa, nhưng Giang Vô Ngôn vẫn phải dẫn dắt thêm hai ban nữa nên không thể thư giãn, vẫn rời giường và đi tới trường học theo thời gian biểu cũ. Hứa Ngạn một mình ở nhà làm việc nhà.
Lớp 12 đã kết thúc, thời gian biểu của thầy Giang cũng thả lỏng hơn, hai tiết buổi chiều đều không có khoa. Đang định về nhà sớm một chút, đang dọn đồ thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Thầy Chu thở hồng hộc chỉ vào phòng học lớp 12 cũ, cố gắng muốn kéo anh đi theo.
Giang Vô Ngôn đi theo, vừa đẩy cửa ra, ruy băng bèn tung tăng rơi xuống như mưa, bốn mươi tám gương mặt ngày ngô, bốn mươi tám nụ cười, những thầy cô không có tiết đồng loạt vỗ tay. Hứa Ngạn từ trong nhóm bạn học bước ra kéo tay thầy Giang, dắt anh lên vị trí trung tâm của bục giảng.
“Sau khi thành tích ra thì thực sự mọi người ai đi đường người náy rồi, chúng ta muốn gặp nhau một lần, nhân lúc mọi người vẫn còn ở trong thành phố này để lưu kỷ niệm.” Ủy viên học tập giải thích.
Bạn học bên cạnh cô lấy điện thoại hướng máy ảnh về phía Giang Vô Ngôn, “Đến, thầy ơi, cười một cái nào!”
Giang Vô Ngôn nở nụ cười như cô muốn, tất cả bạn học đều nhìn thấy rõ. Bạn học nữ chụp ảnh lặng lẽ đỏ mặt, cất điện thoại vào trong túi tiền, cất giấu như bảo bối.
Tháng tốt nghiệp quý cũng là tháng tỏ tình, chuyện này là quy luật ngầm trong trường rồi. Thầy giáo dùng mấy câu đơn giản kết thúc lời phát biểu, nữ sinh trong lớp tự phát nhét thư tình cho người mình để ý, không cần đáp lại, chỉ là một lời tỏ tình thôi.
Thầy Giang đứng trước bục giảng nhận tất cả mười tám phong, bao gồm các loại quà nhỏ, ôm hẳn một đống lớn. Hứa Ngạn ở dưới đài cực kỳ tức giận, nhưng không thể biểu đạt ra, chỉ có thể một mình phiền muộn.
Đột nhiên có người từ phía sau lưng kéo tay áo của cậu. Cậu quay đầu lại nhìn, hóa ra là bạn học nữ trước đó từng vì cậu mà cãi nhau với bạn khác.
Kỳ quái thêm chột dạ, cậu hỏi nữ bạn học, “Chuyện gì?”
“Đưa cho câu.” Nữ sinh nhét một phong thư cho cậu, tặng kèm một viên đóng gói sô cô la rất đẹp.
“Tớ... cậu, cậu, chuyện này..” Hứa Ngạn không biết làm sao, quay đầu lại nhìn thấy cô lại đưa cho một nam sinh khác phần quà tương tự, mới phát hiện trên tay cô còn nắm một xấp phong thư, còn ôm túi ni lông, bên trong chứa đầy sô cô la đóng gói cẩn thận, có lẽ là tặng hàng loạt.
Hứa Ngạn, “...”
Như vậy cũng được à?
Nữ bạn học phát xong thư tình, trong túi còn sót lại một chút sô cô la. Cô không thích ăn đồ ngọt, đang lo không biết giải quyết như thế nào, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một bàn tay, là nam sinh trước đó cùng cô bị mắng, lúc này đang lớn tiếng hỏi, “Tớ thì sao?”
“Không viết.” Nữ sinh đẩy kính mắt.
“Tại sao không viết chứ! Mọi người đều có, cậu phải đền bù cho tớ!” Nam sinh nói xong đoạt lấy túi của cô, “Sô cô la đều là của tớ, tớ ăn xong mà cậu chưa viết xong thư, tớ sẽ chặn cậu trước cửa nhà đấy!”
Nữ sinh rất phiền, “Ai cho cậu lấy! Đó là tớ muốn để lại ăn!”
“Thôi đi, ta còn không biết khẩu vị của ngươi.”
“Cậu biết cái quỷ ấy! Trả lại cho tớ!”
“Không trả! Trừ phi cậu viết!”
Hai người truy đuổi đùa giỡn, Giang Vô Ngôn đứng ở trên bục giảng xoa chân mày, cảm thấy như vậy thật ra cũng rất vui.