Hai người ăn xong cơm trưa ở trên chợ, sau đó tay xách nách mang về nhà. Giang Vô Ngôn mua rất nhiều thứ đồ vô dụng, tỷ như trống bỏi, một số loại đồ chơi nhỏ, lúc dọn đồ thì chuyên môn cầm chúng lắc lắc trước mặt Dư Thu Bạch, khiến hắn cảm thấy phiền phức vô cùng.
Cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn hỏi, “Giang đại phu, ngươi không ngồi tại quầy khám bệnh sao?”
“Trên trấn gần nhất không yên ổn, ông chủ sẽ tìm người thay tôi ngồi khám.” Giang Vô Ngôn nắm trống bỏi lắc lắc, phát hiện chơi nó khá vui, “Nhưng mà không muốn đi cũng được, lâu lắm rồi tôi không ngồi khám rồi.”
Giang thần y là một không người không có ý chí tiến thủ, thích khám thì khám, sinh sống ở sâu trong sông núi, tự cấp tự túc. Nếu như muốn anh trị bệnh cứu người, nhiều nhất chỉ thu chút tiền thuốc cơ bản nhất. Ông chủ Tiết cảm thấy cuộc sống của anh nghèo khó quá, quyết định anh đi ngồi khám một ngày, y quán sẽ đưa lượng theo tiêu chuẩn đại phu cho anh.
Bản thân thần y ở trước đây rất chống cự số tiền kia, nhưng Giang Vô Ngôn thì khác, anh không muốn chào giá trên trời, anh cũng chỉ muốn bảo đảm sinh hoạt hàng ngày thôi, đặc biệt hiện tại còn dẫn thêm một người nữa, đâu thể để người bệnh cũng gặm rau dại với mình được.
Nam chủ nhân nhờ đỡ đẻ trả cho anh rất cao, Giang Vô Ngôn chỉ lấy một phần, còn lại lặng lẽ nhét vào phòng của phu nhân. Phần tiền này đã dùng gần hết trên đường trở về, Dư Thu Bạch nhắc nhở mới nhớ, đúng là phải ra ngoài đi kiếm tiền rồi.
Đến nơi, ông chủ Tiết đang cho chim ăn, hắn cực kỳ bất ngờ khi thấy anh đến, con mắt chăm chú vào trong viện nhắc nhở, “Người bên trong còn chưa đi, sao ngươi lại đến nữa?”
“Muốn đến thì đến thôi.” Giang Vô Ngôn gật gù, không để ý lắm, hàn huyên với hắn một chút những điều cần chú ý khi nuôi ưng, quay đầu nhắc nhở Dư Thu Bạch, “Đây là Tiết thúc thúc, gọi thúc thúc đi.”
Dư Thu Bạch, “...”
Ông chủ Tiết, “Đừng gọi, ta không chịu nổi đâu.”
Giang đại phu hận không thể mỗi ngày chiếm lời, nhưng ông chủ Tiết sợ Dư Thu Bạch gọi mình già đi.
Dư tướng quân kẹp ở giữa, im lặng giả làm người câm.
Giang Vô Ngôn đùa hắn thêm hai câu rồi cũng thôi. Đến đã đến rồi, anh có chuyện muốn làm, người trong viện không chịu đi, khi nào có thời gian còn phải đi xem một chút.
Anh căn dặn Dư Thu Bạch, “Lần này đừng chạy linh tinh nữa, có thể giúp ông chủ phơi thuốc chẳng hạn.”
Dư Thu Bạch hiểu chuyện và giỏi hơn Dư năm tuổi, Giang Vô Ngôn muốn hắn đi phơi thuốc, hắn liền đàng hoàng cùng ông chủ phơi thuốc.
Ngày nào có nắng to cũng phải đem dược liệu bên trong y quán ra phơi, ông chủ Tiết lấy mấy khuông ra từ nhà thuốc, cùng Dư Thu Bạch mỗi người hai khuông dọn ra sân.
Dư tướng quân ngoan ngoãn làm việc, hiện tại Giang Vô Ngôn không ở đây, hắn không cần cố ý giả ngu, bèn ba phải tiếp lời ông chủ Tiết, hỏi một chút thông tin liên quan đến phương thuốc.
Ông chủ Tiết rất vui vẻ trả lời hắn, hai người trò chuyện một lúc thì kéo đến đề tài dùng thuốc, Dư Thu Bạch như vô ý hỏi, “Ông chủ, ngài từng nghe qua loại thuốc độc tên “Phu Nam” chưa?”
Ông chủ Tiết trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại, “Có thể là một trong bảy loại độc, Phu Nam à? Cái này... Ngươi hỏi đúng lúc lắm, đúng là gần đây ta có nghe qua.”
Dư Thu Bạch mừng rỡ không thôi, “Thật sự? Có cách chữa không?”
“Đành phải để ngươi thất vọng rồi, độc này mạnh lắm, đừng nói ta, toàn bộ đại phu của y quán cũng không làm gì được, không có cách nào.” Ông chủ Tiết lắc đầu một cái, lại kỳ quái hỏi, “Ngươi từ đâu biết được Phu Nam, độc này quý lắm, người bình thường có muốn cũng không có được đâu.”
“Ta vô tình nghe được...” Dư Thu Bạch tùy ý tìm cớ, lại không cam lòng hỏi, “Thật sự không có cách nào sao? Độc này thật sự không có cách nào giải?”
Ông chủ Tiết thấy hắn chấp nhất như thế, bèn thần bí úp mở nói, “Muốn chữa cũng không phải không có cách nào...”
“Cách nào?” Dư Thu Bạch đương nhiên không chịu buông tha dễ dàng.
Ông chủ Tiết ngước cằm ra hiệu hắn nhìn vào gian phòng của Giang Vô Ngôn, “Hai ngày nay, người bên trong chính là vì cầu cách giải độc này, nếu hắn không chắc chắn thì sẽ không cố thủ ở nơi này đâu.”
“Ý của ngài là...”
“Ta hết cách rồi, Giang đại phu nhà ngươi lại không chắc.”
Tin tức này đúng là ngoài ý muốn, lại coi như hợp tình hợp lí. Dư Thu Bạch lại lúc cùng Giang Vô Ngôn mới lên trấn trên, hắn đút cho bệnh nhân sắp chết kia một viên thuốc thần kỳ. Hắn đang định hỏi thêm, ông chủ Tiết đã chuyển đề tài khác, để hắn vào nhà thuốc mang lượt thuốc mới ra.
Bên này, Giang Vô Ngôn còn đang giằng co với Phó Tướng, đối phương vừa đấm vừa xoa, thậm chí tự thấu thân phận, chỉ còn kém mỗi chưa quỳ xuống cầu anh, nhưng sự tình vẫn không có chút tiến triển.
Thực sự bất đắc dĩ, Phó Tướng lại uy hϊếp anh, “Giang đại phu, nhà ngài gần đây có thêm người đúng không, còn là một kẻ ngu si, chỉ cần ngài vì chúng ta làm việc, ta có thể bảo đảm an toàn của người này, nếu không, các ngươi, còn cả y quán này sẽ làm sao, không ai dám bảo đảm đâu.”
Giang Vô Ngôn chậm rãi hớp một ngụm trà thơm, đặt chén trà xuống nói, “Tùy ngươi.”
Phó Tướng vừa giận vừa sợ, “Ngươi mặc kệ cả y quản này?”
Giang Vô Ngôn không sợ hãi, “Trong mười dặm xung quanh chỉ có y quán này, ngươi vì chủ nhân ngươi làm việc lớn, làm việc lớn phải chú trọng đến thanh danh, mà thanh danh của các ngươi không nên không bao gồm hủy y quán và cướp đoạt cuộc sống của người khác.”
Phó Tướng, “...” Không phản bác nổi.
Giang Vô Ngôn, “Ta đã quyết tâm rồi, nếu ngươi muốn lãng phí thời gian dây dưa thêm ở đây thì ta cũng không phản đối, ngươi tùy ý.”
Uống sạch sẽ không lãng phí một giọt nào của chén chè thơm quý giá, Giang đại phu hài lòng đứng dậy cáo biệt. Nhưng anh chưa kịp mở cửa, cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ông chủ Tiết có vẻ vội vàng và lo sợ, không quan tâm tình huống trong phòng mà chăm chăm kéo tay Giang Vô Ngôn ra bên ngoài, vừa kéo vừa vội vàng nói, “Thằng nhóc nhà ngươi xảy ra vấn đề rồi!”
Hắn không biết tên của Dư Thu Bạch, thằng nhóc mà hắn nói đến có lẽ là Dư Thu Bạch. Giang Vô Ngôn phát hiện Dư Thu Bạch đang che ngực co giật trên mặt đất, sắc mặt đỏ đậm, hô hấp dồn dập, ý thức không còn rõ ràng.
Ông chủ vội vàng giải thích, “Đang phơi cây Ma Hoàng, ta bảo hắn về lấy chút cam thảo, không cẩn thận chỉ sai chỗ khiến hắn mở bình đựng chu sa, kết quả là biến thành như vậy.”
Giang Vô Ngôn ngồi chồm hỗm xuống đặt đầu của Dư Thu Bạch lên đầu gối mình, cố gắng bảo đảm hô hấp của hắn thông suốt, một tay bắt mạch, một cái tay khác lay mí mắt của hắn, cấp tốc phán đoán tình huống.
Phía sau anh, Phó Tướng bị bỏ lại cũng theo đến gần, thấy Dư Thu Bạch bất tỉnh nằm trên đất, giật mình quát to một tiếng “Tướng quân!” Suýt chút nữa bị doạ ngất.
Giang Vô Ngôn không rảnh lo đến hắn, chẩn đoán bệnh xong xuôi thì cấp tốc móc ra viên thuốc, một lần đút cho Dư Thu Bạch ba viên.
Uống thuốc xong không lâu, tình hình đã trở nên tốt đẹp hơn. Không đến nửa canh giờ, hô hấp đã khôi phục bình thường, ngay cả khí sắc cũng tốt hơn nhiều.
Lần đầu sử dụng thuốc đạt được hiệu quả tốt đến ngoài ý muốn, Giang Vô Ngôn còn đang quan sát, Phó Tướng bên cạnh đã gấp gáp muốn lại gần kiểm tra tình huống của tướng quân.
Hắn còn chưa hồi thần lại từ kinh hãi, thấy chủ nhân bình an mới có tâm tình hỏi Giang đại phu, “Sao ngài tìm được ngài ấy?”
Giang Vô Ngôn, “Ta còn tưởng rằng ngươi biết.”
Phó Tướng, “Ta làm sao biết được? Tướng quân... Tướng quân làm sao sẽ ở chỗ ngươi! Chúng ta chỉ điều tra ra bên cạnh ngươi có một con chim và một...”
Giang Vô Ngôn, “Và một kẻ ngốc.” Anh vỗ vỗ gò má Dư Thu Bạch, tiếp lời, “Ừ, đây chính là kẻ ngốc kia.”