Tống Nhị Cẩu nhìn nhìn, môt mặt không hiểu, hỏi thôn dân:
-Tôi không hoa mắt không điếc? Những người này có phải ngốc hay không? Miếu hoang kia, có cái gì thú vị? Còn nói cái gì sẽ tới? Bọn hắn tới đây rèn luyện thân thể?
-Khả năng vậy…
-Mấy người đừng nói linh tinh, Phương Chính chính là hài tử tốt, bây giờ an tâm học phật, chính là chuyện tốt. Các người nói chuyện như thể nói chùa miếu người ta như ổ lửa đảo vậy.
Một phụ nữ mắng.
-Lão nương ơi, cô hiểu cái gì? Cái gì học phật, đều là lừa đảo! Cô đừng trừng mắt, trừng cũng vô dụng, thằng ranh con kia có bao nhiêu cân lượng, bao nhiên bản sự, sao chúng tôi lại không biết? Cô cứ nghĩ tốt, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.
Tống Nhị Cẩu nói xong, gật gù đắc ý bổ sung một câu nói:
-Cổ nhân nói: Bất hiếu có ba, vô hậu vi đại! Phương Chính làm hòa thượng, không cưới lão bà, không có về sau, hừ hừ... Bất hiếu! Bất hiếu a...
Nói xong, Tống Nhị Cẩu lắc lắc ung dung đi về nhà.
Kết quả, nửa đêm cùng ngày, Đỗ Mai nghe nói có người chạy đến cửa nhà Tống Nhị Cẩu, mang theo dao phay mắng hết nửa đêm, dọa Tống Nhị Cẩu hải leo tường, đi đến nhà em vợ ngủ một đêm.
Có điều, giờ này khắc này, Phương Chính thật sự không ngủ được, thế là hắn đứng lên, đổ một chén nước lớn, ngồi trước cửa miếu, Độc Lang ngồi chồm chỗm bên cạnh hắn, một người một sói, một người một bát nước như uống rượu, uống một ngụm trò chuyện hai câu trông rất tự tại.
-Ai, tính toán thời gian, bọn hắn cũng sắp đến đại nạn. Dựa theo ta tính toán, hẳn đã gặp phải xe trả hàng lớn. Điểm công đức này thế nào vẫn chưa đến vậy?
Phương Chính lẩm bẩm, hắn không ngủ được bởi nghĩ đến chuyện này.
Mấy lần rút thưởng lần trước để hắn nếm thử được vẻ ngon ngọt, bây giờ tự nhiên trong lòng ngứa ngáy.
-Ô ô…
Độc Lang kêu lên hai tiếng.
-Ngươi nói ta có phải nhìn lầm hay không? Làm sao có thể? Đây chính là Thiên nhãn! Chỉ nhìn một chút có thể nhìn thấu điềm dữ trong vòng ba ngày.
Phương Chính gõ đầu Độc Lang một cái.
-Ô ô…
-Ừm… Ngươi nói sai thời gian rồi? Không có khả năng, chờ một chút…
Trăng lên giữa trời, hai loại ánh mắt đánh thẳng vào nhau, cuối cùng Độc Lang mang ánh mắt khinh bỉ chạy trở về đi ngủ.
Giờ khắc này trong một nhà trọ, đột nhiên hầu tử kêu lên một tiếng sợ hãi:
-Ai nha! Quên đi!
-Hầu tử đáng chết, nửa đêm rồi còn gào lên làm gì? Dọa chết người ta!
Âm thanh Lư Tiểu Nhã truyền đến.
-Em mới nhớ ra chúng ta vẫn chưa hề dâng hương! Cũng không để lại chút tiền hương hỏa gì, hơn nữa còn đi vào ăn chùa!
Hầu tử than thở nói.
Lư Tiểu Nhã nghe xong, ngạc nhiên:
-Cái này tựa hồ, tựa hồ không tử tế lắm. Vị đại sư kia thật ra không tệ, chùa miếu kia cũng rất tốt.
-Nhưng vị đại sư kia không phải người thường, chúng ta ăn cơm người ta, uống nước nhà người tâ, lại phủi mông một cái rồi đi. Lần này nếu để bị đại sư kia ghi hận, đoán chừng lần sau đi không ai cho chúng ta ăn cơm và nước đâu.
Hầu tử nói.
Hầu tử nói nửa câu đầu, Lư Tiểu Nhã không có cảm giác, nhưng phần sau lại đánh vào đúng chỗ đau của cô, cô lập tức nói:
-Nếu không, ngày mai chúng ta lại đi lên chùa một chuyến nữa?
-Khó khăn, ngày mai muốn đi công tác. Chỉ có thể chờ đợi trở lại hẵng nói, em giúp anh nhớ kỹ, vô luận thế nào cũng phải bổ sung tiền hương hỏa trả người ta.
Hầu tử nói.
Lư Tiểu Nhã gật gật đầu, xem như đáp ứng.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Phương Chính trước tiên hỏi:
“Hệ thống, đã có điểm công đức chưa?”
“Đừng có đoán mò, khi nào đến tự nhiên ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Hệ thống kém chút không kiên nhẫn được nữa.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên, nấu cơm!
Muộn không ăn cơm, hắn đói đến mức kém chút vặt lông nướng Độc Lang lên ăn.
Thật vất vả nhịn đến buổi sáng, ăn cơm là điều ưu tiên.
Bởi đói lâu, Phương Chính không dám nấu cơm ăn mà nấu cháo. Một nắm tinh gạo thêm hai nắm gạo thường, rót Vô Căn thủy! Nhóm lửa, nấu cơm!
Rất nhanh, mùi thơm bay ra, Phương Chính sờ lấy bụng, lâm vào mê muội.
Ăn chút điểm tâm, vào trong sân đánh một bài Đại Lực Kim Cương chưởng, tưới nước cho cây bồ đề, quét dọn phật đường, viện tử, quét đến không nhuốm bụi trần.
Ngửa đầu nhìn trời, bầu trời tối tăm mờ mịt, trời u ám, khí áp rất thấp, ép toàn thân người ta không được tự nhiên.
“Hệ thống, nói xem, nếu cái này bị sét đánh, có thể đánh nổ chùa miếu chúng ta không?”
Phương Chính không phải hỏi đùa, lúc trước Nhất Chỉ miếu từng bị sét đánh, ký ức trong đầu hắn vẫn còn rất mới mẻ.
“Đinh! Yên tâm, chùa chiền trải qua hệ thống cải tiến, có được cột thu lôi, không có chuyện gì.”
“Ta đây yên tâm rồi.”
Nói xong, Phương Chính lại trở về niệm kinh.
Một ngày này, một người cũng không đến.
Một buổi sáng đi qua, mặt trời dần dần lặn về phía tây.
Cùng lúc đó, hầu tử mang theo Lư Tiểu Nhã đi trên đường cao tốc, một bên đua xe một bên cười ha ha nói:
-Để mập mạp kia chết bầm ở phía sau hít bụi đi! Xe gia gia ta mới là đệ nhất, ngao ngao…
-Nầy đi chậm một chút đi, quá nhanh rồi.
Lư Tiểu Nhã khẩn trương nắm chặt dây an toàn, kêu lên.
-Sợ cái gì? Năm đó hầu ca anh chính tay đua đệ nhất đấy.
Hầu tử tự tin nói.
-Sao em không biết.
Lư Tiểu Nhã hỏi.
-Em đương nhiên không biết, khi đó anh mới tốt nghiệp tiểu học!
-Anh vẫn đang học tiểu học đã học lái xe? Hơn nữa còn không có bằng lái? !
Lư Tiểu Nhã có chút phát hỏa, bạn trai cô nếu không đáng tin cậy như vậy, cô thật sự có tâm tư thu thập hắn một chút.
Hầu tử cười ha ha nói:
-Anh chơi, là chơi game đua xe, max nhanh!
Lư Tiểu Nhã tức giận, mắng:
-Hỗn đản! Lúc này còn nói đùa, cẩn thận một chút, chậm một chút.
-Biết, biết rồi.
Hầu tử vừa kêu vừa đạp chân ga, căn bản không có ý định giảm tốc.
Bên trong kính chiếu hậu, xe của mập mạp và Giang Đình càng ngày càng xa, trong lòng hầu tử vẫn đang đắc ý, Lư Tiểu Nhã bỗng nhiên kêu lên:
-Hầu tử, tranh thủ thời gian chậm lại!
-Hô cái gì mà hô, đang lái xe, em để anh tranh thủ thời gian chú ý được không?
Hầu tử cũng hơi gấp.
-Không phải, anh nhìn xe đằng trước đi, hình như đây là xe chở hàng lớn, xe chở than đá lớn.
Lư Tiểu Nhã nói.
-Biết rồi, biết rồi, xe lớn chở than đá, có vấn đề gì sao… Ân, hả? Mấy chiếc, mấy chiêc xe chở than đá lớn?
Hầu tử đột nhiên nhớ tới lời Phương Chính lúc trước nói với hắn.
Lư Tiểu Nhã lập tức nói:
-Nghĩ tới? Anh đã đáp ứng đại sư rồi, nhìn thấy những xe này, nhất định phải giảm tốc, đi từ từ, bảo trì tốc độ xe. Em nói anh không nghe, đại sư nói anh dù sao cũng phải nghe chứ?
-Được được được, đừng nói nữa, để anh xem mấy chiếc xe kia một chút rồi nói.
Hầu tử đạp chân ga, đuổi theo, đến đếm từng cái từng cái, phát hiện số lượng vừa vặn không hơn không kém đúng bốn chiếc xe!
Nghĩ đến sự thần bí của Phương Chính, hầu tử theo bản năng đạp phanh lại, đem tốc độ hạ thấp xuống.
Đúng lúc này, chiếc xe đầu tiên đột nhiên thay đổi làn xe, sau đó kít một tiếng, điên cuồng phanh xe, nhưng dưới quán tính, lại bốc khói đâm đầu về phía trước.
Ba chiếc xe khác cũng phanh xe gấp, phát ra tiếng phanh xe chói tai…
Mà lúc này tốc độ xe của hầu tử đã chậm lại, tranh thủ thời gian cũng phanh xe lại gấp, nhanh chóng giảm tốc, cuối cùng dãn khoảng cách với những chiếc xe hàng lớn kia.
-----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long