Chương 30: Sói Gánh Nước

Giang Đình cũng không sợ Phương Chính, tiến lên nói:

- Đại sư, thật xin lỗi, vừa rồi là bạn của tôi nói lỡ lời, anh ấy cũng chỉ lo cho an toàn của chúng tôi, lòng lo lắng nên kêu loạn, ngài đừng cho là thực.

Phương Chính thầm cười khổ: “Nếu tôi thực muốn làm, cũng phải để hệ thống cho mới được! Đã không thể vì việc nhỏ mà trả đũa, vậy chi bằng làm một Đại sư lòng dạ rộng lớn đi…”

Thế là, vẫn duy trì nụ cười trên mặt:

- A Di Đà Phật, lời hung ác nhưng vì mục đích thiện cũng là lời nói thiện, bần tăng sao có thể tức giận? Các vị thí chủ, sắc trời không còn sớm, miếu của bần tăng là miếu nhỏ, không lo ăn ngủ, nếu các vị không mang đồ ăn, vậy mau xuống núi, nếu không trưa nay sẽ phải nhịn đói.

Từ khi mấy người này lên núi, Phương Chính vẫn khó chịu. Hơn nữa hắn thấy cảnh Lữ Tiểu Nhã cùng hầu tử xảy ra chuyện là lúc chạng vạng tối, nếu giờ xuống núi sớm, không chừng có thể tránh được tai nạn, cho nên dứt khoát đuổi người. Đã không kiếm được tiền hương hỏa, vậy thì kiếm công đức đi.

Mập mạp cũng có chút sợ, vội nói:

- Đúng vậy, chúng tôi không mang đồ ăn, đi nhanh thôi.

- Đại sư, mạo muội hỏi ngài một câu, cái dấu tay này, là do ngài đánh thành?

Hầu tử bỗng hỏi, tinh quang trong mắt lấp lóe.

Phương Chính nhìn qua dấu tay, hắn không thể nói dối, không thể phủ nhận. Nhưng việc này quá huyền bí, sức người không thể làm được như vậy, cho nên nghĩ một chút, không thể thừa nhận, hắn cũng không muốn bị kéo đi cắt miếng nghiên cứu, mỉm cười, tuyên phật hiệu:

- A Di Đà Phật!

Sau đó cũng không nói thêm.

Cũng chính bởi vậy, mấy người hầu tử cũng không hiểu ý Phương Chính là gì.

Phương Chính nói:

- Các vị thí chủ, không còn sớm nữa.

- Hầu tử, đừng nói nữa, tôi đói bụng rồi, đi thôi.

Mập mạp không muốn ở lại thêm một giây một phút nào nữa, thúc giục.

Hầu tử thâm ý nhìn qua Phương Chính, sau đó gật đầu chào rồi theo đám người rời đi.

Trước khi đi, Giang Đình còn nhìn qua Phương Chính, bộ dạng như muốn nói lại thôi, đáng tiếc, Phương Chính chỉ mỉm cười nhìn cô, căn bản không có ý định tiến lên đáp lời.

Nhìn năm người rời đi, Phương Chính cũng thở nhẹ một hơi, thầm nói:

- Xuống núi sớm như vậy, dưới núi cũng là nơi thâm sơn cùng cốc, bọn hắn hẳn sẽ không ở lại. Ừm, về sớm một chút, hẳn có thể tránh được một kiếp kia. Hệ thống, lần này ta thu được công đức vô lượng chứ? Hai cái mạnh liền, có phải có thể rút thưởng hai lần không?

“Ting! Chờ bọn hắn vượt qua kiếp nạn, mới chắc chắn.”



- Vậy thì kệ, ta an vị chờ rút thưởng, ha ha.

Tâm tình Phương Chính trở nên thật tốt, lại liếc nhìn dấu tay trên cửa, lắc đầu nói:

- Ảnh hưởng mỹ quan!

Nói xong, Phương Chính đưa tay áp lên mặt sau, dùng sức ấn một cái! Chỉ nghe tiếng kim loại xiết vặn truyền đến, rất nhanh, dấu tay đã bị ép trở lại, chỉ có điều còn không quá bằng phảng. Phương Chính cũng vô phương, hắn không phải thợ rèn, không có năng lực làm phẳng tuyệt đối. Chỉ có thể tìm cơ hội, gọi người tới sửa sau.

Sửa xong cánh cửa, Phương Chính lại trở lại hậu viện, nhóm lửa, vo gạo, nấu cơm!

Nhưng Phương Chính lại phát hiện vấn đề, trong bếp thiếu hai cái thùng nước, chính là hai cái thùng chuyên môn dành cho Độc lang múc nước!



Nam người hầu tử, mập mạp, Lữ Tiểu Nhã, Nguyễn Dĩnh, Giang Đình rời khỏi Nhất Chỉ miếu, mập mạp lập tức thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm:

- Thoát rồi, cái chùa kia làm ta thấy áp lực gần chết.

- Là anh có tật giật mình, sợ bị Đại sư đánh đi?

Nguyễn Dĩnh cười nói.

Bị hôn thê đùa giỡn, mập mạp nào dám tức giận, ha ha cười trừ.

Hầu tử thi thoảng nhìn lại Nhất Chỉ miếu, đáng tiếc núi nhiều cây, đường cong ngoặt, từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy mái ngói xanh của Nhất Chỉ miếu, không còn nhìn thấy cổng.

Lữ Tiểu Nhã thấp giọng nói:

- Sao vậy, hiếu kỳ sao?

Hầu tử cười khổ:

- Tôi không thích gì nhiều, nhưng lại thích võ công, dấu tay kia thực sự quá rung động. Nếu thực là người làm, khẳng định là cao thủ.

- Dẹp đi, một tiểu hòa thượng như vậy… Hơn nữa, thứ cậu nói chỉ có trong tiểu thuyết, hiện thực làm gì có người nào có khả năng như vậy? Cho dù có, cũng không phải người ở cái độ tuổi như tiểu hòa thượng này có thể làm được?

Mập mạp phủ quyết.

Lữ Tiểu Nhã cũng khuyên nhủ:

- Mập mạp nói đúng, anh đọc truyện nhiều nên nghĩ lung tung thôi. Nếu cái miếu kia thực có gì đó cổ quái, em thấy hẳn phải là gốc cây già kia. Em thấy nó hẳn là Bồ Đề ở phương nam, sao lại đem tới đây trồng? Hơn nữa giờ đã sắp vào đông, nó lại nảy mầm, thực sự quỷ dị.

Giang Đình cũng nói:

- Tôi cũng chú ý, chỉ có điều trước đó không dám khẳng định. Nghe Tiểu Nhã nói, thực đúng là có việc như vậy. Cây Bồ Đề ở phương nam, lại còn khai chi tán diệp trước mùa đông, cổ quái. Hơn nữa nhìn bộ dáng của cây kia, hẳn là cây khô mọc chồi non.



- Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tôi nghe mà run hết cả người rồi. Tóm lại, cái miếu này đầy quỷ dị, không có chỗ nào bình thường hết, đi sớm thì tốt hơn.

Mập mạp nói.

Đang lúc nói chuyện, Nguyễn Dĩnh vốn đi trước, đột nhiên thét to:

- A… Có sói!

- Sói? Em đùa anh sao? Giờ còn có sói sao? Ai má ơi, thực sự có sói!

Một khắc trước, mập mạp còn xem thường, một khắc sau lập tức bị dọa kém chút bĩnh ra quần!

Hầu tử nhìn lại, chỉ thấy một con sói lớn như con bê con từ dưới núi lên, con sói này buông thõng đuôi, ánh mắt hung hãn, răng sắc vô cùng! Chỉ có điều, con sói này có chút lạ!

- Nó là sói sao? Sao trên lưng còn có thùng nước? Lông còn ướt sũng nữa…

Giang Đình không nhịn được nói.

- Đúng là cổ quái, không phải là Husky giả mạo chứ?

Mập mạp nghi vấn.

- Chớ lộn xộn, nó là sói! Hơn nữa với thể trạng này, còn là Lang vương!

Hầu tử thấp giọng nói.

Mập mạp, Nguyễn Dĩnh, Lữ Tiểu Nhã cùng Giang Đình hoảng sợ, Lữ Tiểu Nhã có chút nức nở nói:

- Tôi đã nói không nên tới đây rồi, mấy người cứ nhất định đòi đi, giờ xong rồi, chúng ta đều thành thức ăn cho sói.

- Con sói này hẳn là do người nuôi, hẳn sẽ không tấn công người. Mấy người nhìn mắt nó xem, không có vẻ muốn công kích. Cũng không có lộ răng nanh lợi trảo, nó còn cõng thùng nước, gánh nước, sẽ không sao. Mọi người không chọc tới nó là được, nhường đường cho nó đi.

Giang Đình nói.

Hầu tử gật đầu, thế là năm người kéo nhau, dựa vào vách núi, thực sự vô phương, dù muốn chạy thì một tên mập cùng ba nữ nhân có thể chạy thoát khỏi một con sói sao?

Độc lang càng lúc càng tới gần, mấy người nín thở ngưng thần, không cả dám thở mạnh. Lữ Tiểu Nhã cùng Nguyễn Dĩnh thậm chí bị dọa nhắm tịt mắt lại, bộ dạng như phó thác cho trời. Giang Đình cũng không tốt hơn là mấy, có điều nha đầu này cũng có chút lớn gan, trừng mắt không nhắm.

Sau đó ngạc nhiên phát hiện, con sói này đúng là không có ý tấn công bọn họ, chỉ gánh hai thùng nước, nhanh chân bước lên núi.

Nhìn bóng lưng con sói, năm người thở nhẹ một hơi, nhìn nhau, có chút ngẩn người, không rõ việc gì xảy ra.

-------------

Phóng tác: xonevictory