(đã beta)
Một ngày sau
Sáng sớm, anh sửa soạn một phen, chuẩn bị đi ra sân bay.
Nghĩ tới cũng rất kỳ quái, hôm trước đột nhiên một số điện thoại lạ gọi đến, là một đàn anh đại học nhiều năm không liên lạc nói là đang đi du lịch ở đất nước gần đó nên thuận tiện đến thăm anh.
Đàn anh tên là Trương Bác Thành, xem như là một người bạn Alpha có quan hệ khá tốt thời đại học, cũng là anh em thân thiết với chồng cũ, cho nên ngay thời điểm nghe được là anh ta, toàn thân Ôn Thần đều cứng đờ, lúc Trương Bác Thành nói muốn đến thăm, trong vô thức đầu óc anh chỉ nghĩ làm thế nào để từ chối, nhưng Trương Bác Thành cứ nhiệt tình nói nói nói không ngừng, căn bản không cho anh cơ hội để nói câu từ chối.
Kết quả khi Ôn Thần đến sân bay, nhìn thấy hai người đứng sau lưng Trương Bác Thành, lập tức cảm thấy hô hấp, nhịp tim thậm chí toàn bộ chức năng của cơ thể đều tại thời điểm này tạm ngừng hoạt động.
....Anh không nghĩ tới những tháng ngày cuối cùng của cuộc đời còn có thể gặp lại Lê Tùng.
-
Hai tiếng trước, trên chuyến bay từ thủ đô nước Z đến thủ đô nước Y.
"Lão Trương, cậu nhìn xem cà vạt của tôi đã ngay chưa?"
Trương Bác Thành không kiên nhẫn ngó Lê Tùng một cái: "Ngay rồi ngay rồi ngay rồi."
"Tóc thì sao? Có rối không?"
"Không rối, yên tâm, rất đẹp trai."
Trương Bác Thành bị hắn vây hỏi mệt muốn chết, nửa nằm ở trên chỗ ngồi nhắm hai mắt, trả lời không thể nào qua loa hơn được nữa.
Lê Tùng kiềm xuống cảm giác muốn đánh người, ngược lại dò hỏi Lưu bí thư ngồi ở ghế sau: "Cậu ta không đáng tin cậy, Tiểu Lưu, cậu nhìn xem, trông tôi thế nào? Có chỗ nào không ổn không?"
Lê lão đại hô mưa gọi gió ở thương trường trong nước giờ phút này lại giống như một đứa nhóc choai choai mới biết yêu, thần thái sáng láng, đôi mắt toả ra tia mong chờ nhìn về phía tiểu trợ lí.
Tiểu trợ lí nhịn cười, giơ ngón tay cái thẳng tắp, "Ngài siêu đẹp trai."
"Hừ, cậu cũng không đáng tin cậy, cũng chỉ vuốt mông ngựa." Lê Tùng quay người lại, lấy điện thoại ra soi, chốc lát lại chỉnh cà vạt, chốc lát lại vuốt tóc.
"Chậc chậc chậc!" — Trương Bác Thành ngồi bên cạnh thật sự chịu không nổi, "Lão Lê này, tôi nói chứ cậu có mệt hay không? Cả đêm không ngủ cứ mân mê này thì tóc này thì quần áo, cô dâu mới gả chồng cũng không chải chuốt tới mức đó!" Chủ yếu là ồn ào đến anh căn bản cũng không ngủ được.
Lê Tùng trực tiếp ném cho anh ba chữ: "Cậu không hiểu."
"Tôi thật sự không hiểu, cũng sắp 50 rồi, sống nửa đời người có gì còn chưa trải qua, chẳng qua là gặp lại tình nhân cũ, phải làm tới mức này sao?"
"Phải."
Ánh mắt Lê Tùng trong nháy mắt tối sầm xuống, quay đầu nhìn Trương Bác Thành, ngữ khí mang theo chút lạnh nhạt: "Còn nữa, em ấy không phải là tình nhân cũ, em ấy là vợ của tôi."
Mặc kệ trải qua cái gì, kết quả như thế nào, em ấy vĩnh viễn là vợ hắn, là duy nhất.
Trương Bác Thành tự biết đã chạm phải vảy ngược của Lê Tùng, thức thời ngậm miệng.
Kỳ thực anh cùng Lê Tùng quen biết nhiều năm như vậy, mười năm này hắn sống như thế nào anh đều biết, chỉ là không hiểu, không ủng hộ thôi.
So với mười năm dài đằng đẵng, hai tiếng này trôi qua thật nhanh.
Máy bay vừa đáp xuống, việc đầu tiên Lê Tùng làm là chỉnh trang lại từ đầu tới chân, keo xịt tóc, nước hoa, cổ tay áo, cà vạt, mỗi chi tiết đều không bỏ qua.
Trợ lí Lưu ở bên cạnh giúp đỡ, nhìn bộ dạng này của sếp, thật sự có thể so với lần đàm phán vài tỉ hai năm trước càng quan trọng hơn.
Quả nhiên vẫn là vợ sếp lợi hại.
Sửa sang lại xong, xác định không có sai lầm, Lê Tùng thầm hô một hơi, xuống phi cơ.
-
Ôn Thần muốn giữ lễ phép nên tới sân bay sớm nửa tiếng.
Lê Sâm không yên tâm để anh tự mình lái xe, dùng lời lẽ chân thành năn nỉ mới tranh được vị trí tài xế đưa đón.
Người dần đông, có người trở về, có kẻ rời đi, Ôn Thần hơi nhíu mày, đột nhiên ý thức được bản thân cần một bức ảnh của Trương Bác Thành. Nhiều năm không gặp, kí ức của Ôn Thần vẫn còn lưu giữ bộ dáng phú nhị đại ăn chơi phóng đãng của Trương Bác Thành, mười năm qua chắc chắn thay đổi không ít, người từ mọi nơi đổ về đây, nhận ra anh ta quả thật không dễ.
Đang lúc định lấy điện thoại ra, đột nhiên nghe được có tiếng gọi anh.
"Ôn Thần, chỗ này."
May là Trương Bác Thành tự tìm đến trước khi Ôn Thần chủ động nhận ra anh ta, anh nhẹ nhàng thở ra, theo hướng âm thanh mà nhìn lại........
"Cạch!" Một thanh âm vang lên.
Di động của Ôn Thần rớt trên sàn nhà.
Chồng cũ mười năm không gặp thế nhưng thời khắc này đang đứng trước mặt anh cách không đến một mét.
Thanh âm ầm ĩ chung quanh dường như trong nháy mắt yên tĩnh lại, đôi mắt cũng không chứa được người thứ hai.
Anh vô cùng rõ ràng nhìn thấy người đàn ông trước mặt có chút gian nan mở miệng, đánh vỡ thế giới yên lặng ngắn ngủi.
"Thần Thần, đã lâu......"
Hai chữ "không gặp" còn chưa nói ra, Ôn Thần đã nhanh chóng lui về phía sau vài bước, xoay người chạy.