Thích Tranh nghĩ, lại nhận nhầm người rồi, lần này cậu sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ đau khổ của lão nam nhân, trong lòng cậu lại thấy khó chịu.
Giống như có một người khác ở trong người cậu cảm thấy đau lòng khi nghe thấy những câu nói này.
Lão nam nhân đang xin lỗi hắn chứ không phải xin lỗi cậu.
Thích Tranh ngồi xổm xuống nhìn anh:"Tôi giống cậu ấy đến vậy sao?"
Lão nam nhân gật đầu, Thích Tranh khẽ nói:"Chưa nói đến việc tôi không thích đàn ông, anh nhận tôi thành người khác cũng đã đủ quá đáng rồi."
Lão nam nhân nắm ống tay áo Thích Tranh, nước mắt rơi không ngừng, giọng nói đứt quãng:"Hai năm trước tôi đã nói rồi...cậu là cậu, không phải người khác, cậu vẫn luôn không chịu nghe. Bây giờ cậu không nhớ gì cả nhưng vẫn để ý đến chuyện này. Tôi sai rồi."
Thích Tranh thở dài, cảm thấy rào cản của người em trai này không đi qua nổi.
Cho dù cậu nói thế nào đi nữa lão nam nhân cũng nghĩ cậu là em trai.
Cậu kéo ống tay áo lại, đứng lên nhìn lão nam nhân:"Tôi với anh cũng chỉ có duyên gặp một lần, cũng không cần thiết gặp lại, không cần nói tạm biệt."
Lần này lão nam nhân không ngăn cậu lại nữa.
Thích Tranh dù đã nói như vậy nhưng thỉnh thoảng khi đi qua trạm xe buýt vẫn ngó qua nhìn.
Lão nam nhân cũng giống như hạt giống vậy, nhẹ nhàng thổi qua, không có sức nặng cũng không phòng bị, sau đó tự nhiên rơi xuống đất bén rễ phát triển.
Một tuần sau, hai người lại gặp nhau.
Lão nam nhân mặc vest đi giày da, tay cầm cặp xuất hiện ở trong công ty cậu.
Ở đây Thích Tranh được coi là ông chủ, trong tay cha cậu nhiều tiền tham ô, cần công ty rửa tiền.
Công ty này mở dưới danh nghĩa của Thích Tranh, nếu như xảy ra chuyện gì, có lẽ cậu cũng không chạy thoát được.
Nhưng Thích Tranh là con của cha cậu, cũng không thể vứt bỏ được.
Huống chi 2 năm trước cậu bị tai nạn xe, suýt nữa thì bị liệt, ba cậu cũng không vứt bỏ cậu.
Đây là một trong những nguyên nhân Thích Tranh không tin lời lão nam nhân, trong trí nhớ của cậu thật sự không có lão nam nhân.
Lúc nhỏ cậu được mẹ nuôi lớn, sau đó đi nước ngoài đánh bóng bản thân, tuổi thơ trong trí nhớ tốt đẹp đến nỗi cậu một lòng nghe lời cha mình.
Lần này có hạng mục cần người phiên dịch, sự xuất hiện của lão nam nhân khiến cậu thấy kinh ngạc.
Lão nam nhân được một viên chức có năng lực nghiệp vụ rất mạnh giới thiệu.
Nhưng người phiên dịch đến phỏng vấn không chỉ có mỗi lão nam nhân.
Đang trên đường ra ngoài uống cafe thì gặp lão nam nhân ở phòng nghỉ.
Cậu nhìn lão nam nhân một lượt từ trên xuống dưới, nhướn mày:"Cũng ra dáng đấy*."
* Từ gốc: 像模像样: diễn tả vẻ ngoài long trọng
Lão nam nhân chỉnh cà vạt, thẹn thùng cười.
Tầm mắt Thích Tranh dừng trên cà vạt anh:"Kiểu dáng không tồi."
Lão nam nhân dịu dàng nhìn cậu:"Cậu tặng đó."
Thích Tranh:"..." Cậu bây giờ chả buồn mắng anh nữa.
Cậu bóp chiếc cốc dùng một lần vứt vào thùng rác, nào biết lão nam nhân chặn ở cửa không cho đi ra.
Thích Tranh liếc nhìn, muốn dùng khí thế để lão nam nhân tự mình tránh ra, ai ngờ lão nam nhân ăn gan hùm mật gấu, kéo cà vạt xuống hôn cậu.
Lần này Thích Tranh cũng không né tránh nhưng cũng không đáp lại, chỉ khiến lão nam nhân càng ngày càng nản lòng, cuối cùng lặng lẽ buông cậu ra.
Thích Tranh lộ ra hàm răng trắng bóc:"Anh nghiện không đứng đắn với tôi?"
Lão nam nhân dùng ngón tay cái chạm vào môi dưới, nhàn nhạt nói:"Tàm tạm..."
Thích Tranh nghiến răng, sau đó véo mạnh lên eo lão nam nhân.
Một giờ sau, lão nam nhân nhận được thông báo thành công vượt qua buổi phỏng vấn. Anh sờ vết bầm trên eo thở dài, nó giống như chịu phải 1 trận quy tắc ngầm ướŧ áŧ.