Một lúc lâu sau, lão nam nhân mới vất vả xuống giường, anh đưa tay chạm vào giữa chân thấy hỗn hợp máu sền sệt, anh có chút bi thương.
Trong lòng anh trống rỗng, cả người giống như bị khoét mất một lỗ.
Mũi lão nam nhân giật giật, hai tay ôm kín mặt.
Một lúc sau, lão nam nhân dùng sức vỗ vỗ lên mặt để tỉnh táo lại. Anh lục đống quần áo lấy điện thoại gọi cho em trai.
Một lần lại một lần, cho đến khi anh nghĩ rằng em trai mãi mãi sẽ không nhận điện thoại của anh nữa thì em trai bắt máy.
Lão nam nhân khàn giọng, đầu óc trống rỗng, rõ ràng anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi đối mặt với sự yên tĩnh của bên kia, anh lại chỉ nói được một câu:"Tôi đau quá..."
Sau khi anh nói những lời này, anh càng nghe rõ tiếng hít thở của đầu dây bên kia, rất dồn dập, tràn đầy tức giận.
Lão nam nhân xoa đôi mắt đau nhức:"Cậu sao lại không chịu nghe những lời tôi nói chứ?"
Em trai cứng nhắc trả lời:"Anh muốn nói cái gì?"
Lão nam nhân mệt mỏi rã rời nói:"Cậu muốn nghe tôi nói gì? Muốn nghe tôi nói yêu cậu? Tôi sao lại không yêu cậu chứ?"
Em trai:"Tôi không muốn nghe những lời này, anh biết mà, tôi chỉ muốn làm người đàn ông của anh."
Lão nam nhân:"..."
Em trai:"Nếu như anh không biết rõ tôi muốn cái gì...e là..."
Lão nam nhân:"Tại sao cậu nhất định muốn ép buộc tôi, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào không phải là chúng ta khi không có những thứ tình cảm kia sao?"
Anh mất khống chế, cả người như muốn tan vỡ, thân thể đau đớn, trong lòng đau khổ, hành hạ làm anh muốn phát điên lên.
Anh vô cùng tức giận:"Cậu lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng như vậy!"
Em trai cũng lớn tiếng:"Phải, tôi chính là như vậy. Hôm nay anh mới biết sao? Nếu như anh gọi đến chỉ muốn dạy dỗ tôi, vậy thì bỏ đi!"
Lão nam nhân nắm chặt vạt áo, hét to:"Tôi muốn cậu không đi. Quay về đi, có được không?"
Bên kia điện thoại yên tĩnh rất lâu, đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ, em trai khổ sở trả lời:"Thật ra tôi chỉ muốn nghe những lời này thôi...anh..."
Cậu nói chưa dứt lời, bên trong loa đột nhiên truyền đến tạp âm mãnh liệt, kí©h thí©ɧ vào màng nhĩ của lão nam nhân, khiến anh theo bản năng dịch điện thoại ra xa.
Âm thanh mãnh liệt vang lên, dù ở khoảng cách rất xa cũng yếu ớt truyền vào màng nhĩ của lão nam nhân.
Anh nhìn điện thoại, tay run rẩy để điện thoại vào sát tai mình, cẩn thận "alo" một tiếng.
Đáp lại anh chỉ có tiếng "Tút tút" đứt đoạn.
Lão nam nhân gọi lại, máy đã tắt rồi.
Một khắc kia, đầu óc não nam nhân ong ong, ngón tay ướt nhẹp tìm số điện thoại của Địch Thiến, trượt nửa ngày trời cũng không được.
Lão nam nhân dùng sức xoa tay lên quần áo lẩm bẩm:"Đừng, đừng hoảng sợ, không có chuyện gì, không có chuyện gì cả, đừng sợ."
Hàm răng anh run rẩy, trong lòng đau dữ dội.
Anh biết.
Em trai nhất định đã xảy ra chuyện.
Trực giác của anh thấy vậy.