Chương 86: Tôi đã trở về.

Sáng hôm sau, sau khi mạnh Dương rời giường, trợ lý nói cho cậu biết Celsi đã trở về.

Mạnh Dương rửa mặt xong liền đi tới phòng Celsi ở đối diện.

Đúng lúc Celsi đi ra từ phòng tắm, Mạnh Dương hỏi cậu :"Sao, tìm được linh cảm cậu muốn chưa?"

Đêm qua, tờ giấy Celsi đưa cho cậu viết là cậu ấy đi tìm linh cảm.

"Lấy được linh cảm rất tốt." Celsi cười nói, đi tới nằm úp sấp lên giường lớn, thở dài :"Mệt qua à..."

"Cả đêm không ngủ?" Mạnh Dương ngồi ở bên giường.

"Hoàn toàn không ngủ." Celsi vén chăn nằm xong, sau khi thở dài thì nhìn Mạnh Dương nói :"Tớ vẫn không nhịn được ra tay với người thành thật, vừa nghĩ tới biểu tình của anh ấy hiện tại tớ cũng đã bắt đầu cảm thấy tội lỗi

Mạnh Dương biết tính cách của Celsi chính là như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy Celsi thực sự rất có bản lĩnh, ngay cả người có loại tính cách này như Ô Nạp Đằng, cậu cư nhiên có thể giải quyết trong một đêm.

"Tiếc là khi tới đây sẽ không tới chợ lâm sản được nữa, nhiều đồ ăn ngon vậy mà." Celsi tiếc nuối.

Kay cũng đã dậy, đi vào phòng Celsi, thấy Mạnh Dương ngồi trên giường thì ai oán nói :"Các cậu đang thì thầm gì vậy, sao không kêu tớ nữa?"

"Đang nói chuyện không thích hợp cho trẻ em." Celsi cười nói.

Kay thấy dáng vẻ mệt mỏi của Celsi, cậu lập tức hiểu, cậu cũng lên giường ngồi nói với Celsi :"Tối qua cậu đi tìm linh cảm?"

Celsi nhắm mắt gật đầu.

"Cậu quả nhiên vẫn là không nhịn được." Kay hỏi :"Lần này lấy được bao nhiêu linh cảm?"

"Lấy được linh cảm rất tốt." Celsi nhắm mắt lại nói :"Tớ rất hài lòng, vô cùng hài lòng tất cả phương diện."

Mạnh Dương thấy Celsi vô cùng buồn ngủ thì nói :"Cậu muốn ngủ sao? Vậy bọn tớ đi ăn trước, ngủ ngon."

"Tớ rất muốn ngủ nhưng mệt mỏi quá không ngủ được, các cậu nói chuyện với tớ đi, nói không chừng đang nói chuyện tớ có thể ngủ thϊếp đi."

"Không bằng đi ăn sáng trước, ăn xong ngủ tiếp." Mạnh Dương nói.

"Tớ không muốn rời giường, chỉ muốn nằm..." Celsi mệt mỏi nói.

"Tớ kêu người bưng đồ ăn lên, ở đây ăn đi." Mạnh Dương nói.

"Được..." Celsi nói.

Bữa sáng của ba người được đưa vào phòng Celsi, trợ lý khép hai bàn thấp lại đặt lên giường, ba người ngồi dựa trên giường ăn sáng.

"Nếu cậu xuất bản một quyển sách "chuyên dạy bạn cách quyến rũ thành công người bạn thích", nhát định sẽ bán đắt." Mạnh Dương nghĩ tài năng như Celsi, không xuất bản một quyển sách dạy thì thực quá đáng tiếc.

"Phốc!" Thiếu chút nữa Celsi phun cơm canh ngọt ngào trong miệng ra, cậu lấy giấy lau miệng :"Nếu tớ thực sự xuất bản một quyển sách như vậy, thiết lập của tớ sẽ bị sập, ông chủ sẽ gϊếŧ tớ. Hơn nữa loại chuyện như vậy không phải là tớ xuất bản quyển sách người khác sẽ học được."

Kay gật đầu :"Loại chuyện này cũng phải cần dựa trên thiên phú, Celsi chính là trời sinh, người khác không học được."

"Nhưng nếu như Celsi thật sự xuất bản một quyển sách như vậy tớ nhất định sẽ đọc, dù không học cũng có thể thoả mãn lòng tò mò." Mạnh Dương nghĩ, Celsi sinh ra đã có năng lực quan sát và nắm lòng người trong tay nên cậu vô cùng tò mò sao cậu ấy có thể làm được.

"Các cậu có thể không cần nghiêm túc thảo luận chuyện như vậy được không?" Celsi bất đắc dĩ nói :"Nói chuyện khác đi, đúng rồi Mạnh Dương, năm nay cậu chắc chắn không thi đấu sao?"

"Ừ, chắc chắn không tham gia." Mạnh Dương nói :"Bởi vì tham gia thi đấu sẽ phải đi tham gia huấn luyện trên núi, nhưng hiếm khi được nghỉ hè nên tớ vẫn muốn nghỉ ngơi cho thật khỏe nên không tham gia."

Hiện tại Mạnh Dương đã không còn sợ hãi khi đi vào núi nữa, chỉ là kiếp trước cũng đã tham gia huấn luyện trên núi rất nhiều lần, vô cùng chán ghét ở trong núi nên thi đấu gì đó, cậu không muốn tham gia.

"Huấn luyện trên núi mất bao lâu?" Celsi hỏi.

"Hơn một tháng, khoảng 40 ngày."

"Lâu vậy?" Celsi kinh ngạc nhìn mạnh Dương :"Chỉ để tham gia thi đấu? Cần thiết như vậy sao? Dù là thi đấu phát sóng trực tiếp cũng là thi điều chế hương nha."

"Vì trường bọn tớ mỗi năm sẽ đưa một số học sinh đi tới đây rèn luyện vào lúc nghỉ hè, biểu hiện tốt là có thể thêm điểm, chỉ là vì thi đấu nên huấn luyện càng thêm cực khổ, nên nhiều người biết bản thân không lấy được thứ tự (trong thi đấu) nên cũng không muốn tham gia."

"Nếu cậu cũng tham gia thì tốt rồi, không thì tớ cảm thấy hơi nhàm chán." Celsi tiếc nuối nói.

"Nghe nói năm sau sẽ không làm trong núi nữa, đổi thành trong vườn trồng trọt (đồn điền), có thể còn đổi cách thi đấu mới, đến lúc đó tớ sẽ tham gia." Mạnh Dương cười nói.

"Thật không?" Celsi nói :"Tin tức của cậu vẫn luôn rất linh thông, tớ thậm chí còn chưa biết."

Ba người ăn sáng xong, dựa vào giường nói chuyện phiếm, trò chuyện một lúc thì Celsi ngủ thϊếp đi, Mạnh Dương và Kay cũng cảm thấy hơi mệt, sau đó trở về phòng ngủ thϊếp đi, tỉnh ngủ là có thể trực tiếp rời giường ăn trưa.

Ba người chơi trong khu nghỉ dưỡng cả buổi chiều, buổi tối sau khi tắm rửa xong, Mạnh Dương nằm lỳ trên giường nói chuyện qua video với Lạc Tu.

"Ngày kia Celsi và Kay phải về nước, em sẽ đi cùng họ tới sân bay, buổi chiều là có thể về tới." Mạnh Dương nhìn Lạc Tu trên máy tính bảng.

"Anh tới sân bay đón em." Lạc Tu nói.

"Không cần, anh bận rộn như vậy không cần đặc biệt rút thời gian đi đâu. Nếu anh ở công ty thì em trực tiếp tới đó gặp anh, nếu không ở công ty, em sẽ về nhà trước, chờ tối anh về." Mạnh Dương thấy Lạc Tu còn đang trong phòng làm việc, nhưng không phải là phòng sách liền hỏi :"Đã trễ thế này còn chưa về nhà sao? Anh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Lạc Tu nhìn Mạnh Dương :"Đêm nay phải bận tới khuya, anh không về, anh sẽ ngủ trong phòng nghỉ."

"Không được thức đêm, nhất định phải ngủ trước mười một giờ." Mạnh Dương lo lắng anh chỉ đồng ý ngoài miệng lại nói thêm :"Em sẽ giám sát anh, chờ anh cùng ngủ."

Lạc Tu nhìn gương mặt Mạnh Dương trên màn hình, ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh như nước.

Ngón tay Mạnh Dương miêu tả gương mặt Lạc Tu trên màn hình, hiện tại cậu vô cùng muốn ôm Lạc Tu, muốn hôn anh, muốn cảm nhận mùi hương và nhiệt độ cơ thể của anh.

"Chú Lạc...." Mạnh Dương nhỏ giọng kêu lên.

"Sao vậy?" Lạc Tu thấy sắc mặt Mạnh Dương dần đỏ lên, lo lắng hỏi :"Khó chịu sao? Em bị cảm?"

"Em rất nhớ anh." Mạnh Dương ôm chặc cơ thể mình.

"..." Lạc Tu nhìn Mạnh Dương, chỉ có thể im lặng, bởi vì anh cũng không thể nào trực tiếp vào màn hình ôm Mạnh Dương hoặc lập tức xuất hiện bên cạnh cậu.

Mạnh Dương dùng sức kiềm chế hô hấp bản thân, nhìn gương mặt Lạc Tu, cởϊ áσ ngủ.

------------------------

Ngày cuối cùng, bọn họ chủ yếu kiểm lại những thứ cần mang về, nhìn xem có mua đủ đặc sản chưa, chưa thì lập tức kêu người đi mua.

Sáng hôm sau bọn họ rời đi khu nghỉ dưỡng cùng tới sân bay.

"Cậu xác định không tới xem thi đấu?" Celsi nhìn Mạnh Dương :"Không bằng bây giờ đi với bọn tớ đi, chờ thi đấu kết thúc rồi về nhà không phải cũng tốt sao?"

"Tớ không đi được." Mạnh Dương cười nói :"Vẫn là chờ sang năm trực tiếp tham gia thi đấu đi."

"Được rồi." Celsi có chút tiếc nuối nói :"Vậy chừng nào rãnh thì nhớ tới chơi với bọn tớ."

"Được." Mạnh Dương gật đầu.

"Lần tới cậu muốn tới đây nghỉ thì nhớ kêu bọn tớ." Kay nói, cậu thực sự rất thích chỗ này, chuẩn bị lần sau đi với Frenson.

"Được." Mạnh Dương lại gật đầu.

"Mạnh Dương."

Nghe thấy thanh âm Mạnh Dương lập tức quay đầu, thấy Lạc Tu đột nhiên xuất hiện, trong lòng vô cùng bất ngờ lại vui vẻ, xoay người chạy tới phía anh, ôm hông anh :"Sao anh lại tới đây? Không phải anh bận rộn sao, sao lại rút thời gian tới đây? Vậy quá cực khổ."

"Công việc kết thúc sớm, đúng lúc có thời gian nên tới đón em." Lạc Tu ôm cậu nói.

Mạnh Dương đương nhiên không thể nào tin nhưng cũng không vạch trần anh, cậu quay đầu phất tay với Celsi và Kay :"Bọn tớ đi trước, sau khi đến các cậu nhớ gọi điện cho tớ."

"Được, lần sau gặp." Celsi và Kay mỉm cười phất tay với Mạnh Dương nói tạm biệt, sau đó nhìn bọn họ rời đi.

Tiến vào phòng nghỉ ngơi trong máy bay, Lạc Tu đè Mạnh Dương xuống giường, hỏi cậu :"Hiện tại tới nói cho anh biết, em nhớ anh bao nhiêu đi."

Mạnh Dương không nhịn được đỏ mặt.

---------------------

Càng về gần đến nhà, trong lòng Mạnh Dương càng thêm mong đợi, cũng không phải lần đầu về nhà cậu chờ mong cái gì chứ? Đương nhiên là chờ mong cuộc sống sau này càng thêm tốt đẹp hạnh phúc.

Sau khiến đi vào phòng, Mạnh Dương không kịp đợi nhào tới giường lớn của cậu và Lạc Tu, gương mặt cọ cọ trên giường sau đó thở dài nói :"Tôi đã trở về."

Lạc Tu đặt con lên giường, sau đó ôm lấy cậu từ sau lưng :"Chào mừng em về nhà."

Mạnh Dương nằm úp sấp một hồi sau đó ngồi dậy ôm con vào lòng, dựa vào lòng Lạc Tu, trong lòng vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.

Sau này, cũng sẽ càng thêm hạnh phúc.

Tác giả có lời muốn nói : Chính văn kết thúc, ngày mai cập nhật phiên ngoại.