Chương 44: Kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Lạc Tu nằm trên đùi Mạnh Dương, Mạnh Dương vừa massage đầu cho Lạc Tu, vừa nói với hắn chuyện phân hội hương liệu.

Lạc Tu được Mạnh Dương xoa rất thoải mái, thoải mái tới đại não đã lên xe chạy đi, tuy lỗ tai hắn vẫn nghe được lời Mạnh Dương nói nhưng cũng không suy nghĩ, cho nên cũng không có trả lời Mạnh Dương.

"Em nói anh có nghe không hả?" Mạnh Dương thấy hắn không lên tiếng, bất mãn nhéo mũi hắn.

Lạc Tu lúc này mới tỉnh lại nói :"Ừm, anh đang nghe, em nói đi."

Mạnh Dương nói tiếp điều bản thân lo lắng :"Tuy giống như anh nói, tiến vào phân hội hương liệu, em có thể học được nhiều thứ hơn, nhưng em nghe nói, vũng nước phân hội hương liệu vô cùng sâu, em không có kinh nghiệm gì đối với mấy chuyện lục đυ.c đấu đá lẫn nhau, cũng không am hiểu bày mưu nghĩ kế, càng không có lợi hại bằng một đầu ngón tay của anh, vạn nhất em bị người mưu hại thì làm sao đây?"

Lạc Tu ngồi dậy, kéo Mạnh Dương vào lòng :"Không cần lo lắng, tuy em còn trẻ, chuyện trải qua ít, nhưng thông minh chăm học, không phải là người dễ dàng rút lui, chỉ cần cẩn thận, những chuyện khác có anh làm chỗ dựa cho em. Nước sâu em cũng không cần sợ, anh sẽ dạy em bơi, chờ em học xong, em có thể biết được niềm vui bơi trong nước sâu."

Mạnh Dương ôm cổ Lạc Tu nói :"Nói cũng phải, có quái vật biển như anh, sao em lại sợ các loài khác dưới biển sâu được chứ? Coi như là cá mập hội (cá mập báo), cá voi lớn, nếu bọn họ dám khi dễ em, anh sẽ giúp em giáo huấn bọn họ, em tới phối hợp với anh."

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Lạc Tu xoay người để cậu lên người mình, bắt đầu vận động phần eo tối hôm nay.

-----------------

Các thủ tục để Mạnh Dương trở thành hội viên sơ cấp của phân hội hương liệu, rất nhanh thì đã làm xong, từ nay không cần Lâm Tùng Thai dẫn, cậu cũng có thể tự do ra vào phân hội. Nơi cậu thường đi nhất chính là kho lưu trữ tư liệu, đi tìm kiếm và mượn đọc các ca bệnh và bản ghi chép quá trình điều trị hương liệu.

Hôm nay, Mạnh Dương làm xong bút ký (ghi chép), đem những bản ghi chép hương liệu trả lại, sau đó đi tìm bọn Ngô Phong, xem bọn họ xong chưa, chuẩn bị theo chân bọn họ cùng quay về trường.

Đi qua hành lang, Mạnh Dương đi vào một căn phòng cánh cửa rộng mở, trong đám người bận rộn tìm thấy thân ảnh của Ngô Phong, sau đó đi tới chỗ hắn.

"Sư huynh." Mạnh Dương kêu.

Ngô Phong xoay người nhìn cậu :"Em đã làm xong bút ký?"

"Ừm." Mạnh Dương gật đầu hỏi :"Các anh còn bao lâu nữa."

"Một chốc khẳng định không kết thúc được." Ngô Phong nhìn qua bên cạnh, trên mặt viết rõ hai chữ mất hứng.

Mạnh Dương nhìn theo tầm mắt hắn, thấy Phó Ngọc Thiên ngồi nghỉ ngơi như một người giám sát, bên cạnh là Vu Quân Thần và mấy sư huynh của gã, đều đang cùng Phó Ngọc Thiên nói chuyện. Rõ ràng là việc của toàn bộ hội viên dự bị, nhưng Phó Ngọc Thiên chỉ kêu Ngô Phong và những người làm, mà bọn Vu Quân Thần lại ngồi nghỉ ngơi. Bởi vậy có thể thấy được, lúc thường Phó Ngọc Thiên có bao nhiêu kiêu ngạo, địa vị của dự bị có bao nhiêu thấp.

"Em tìm chỗ nghỉ ngơi đi, có thể về trường học trước, đừng ở đây đợi, mắc công hắn gây phiền cho em." Ngô Phong nói với Mạnh Dương.

Trong lòng Mạnh Dương dâng lên ngọn lửa, xoay người muốn rời đi.

"Cậu đứng lại đó." Phó Ngọc Thiên la lên.

Mạnh Dương dừng bước lại, xoay người hỏi :"Có chuyện gì sao?"

"Đồ cần sửa sang lại quá nhiều, hiện tại thiếu người, cậu đi qua hỗ trợ." Phó Ngọc Thiên dùng giọng điều ra lệnh nói.

"Anh là hội viên sơ cấp, tôi cũng là hội viên sơ cấp, xin hỏi anh dựa vào cái gì tới yêu cầu tôi làm việc?" Mạnh Dương lạnh lùng hỏi.

"Chỉ bằng tôi là hội viên sơ cấp lâu năm, dựa vào tôi là tiền bối của cậu!"

Mạnh Dương cười giễu cợt :"Anh cảm thấy nhưng vậy rất kiêu ngạo đúng không? Tôi vừa tới đã là hội viên sơ cấp, mà anh đã ở đây nhiều năm vẫn chỉ là sơ cấp, không nhục thì thôi còn cho là quang vinh?"

Phó Ngọc Thiên đứng dậy, căm tức nhìn cậu :"Cậu có ý gì? Châm chọc tôi sao?"

"Rõ ràng là sự thật, còn cần tôi châm chọc sao? Hơn nữa không phải chính anh đã nói sao? Anh đã làm hội viên sơ cấp nhiều năm, giọng điệu kiêu ngạo như vậy, tôi còn tưởng rằng anh là hội viên cao cấp đấy, ít nhất cũng là hội viên trung cấp ha."

Phó Ngọc Thiên tức giận muốn xông tới Mạnh Dương, lại bị Vu Quân Thần kéo lại :"Sư huynh, được rồi, anh đừng cùng với anh ấy tranh cãi. Mạnh Dương, anh bớt tranh cãi đi, sư huynh chính là tiền bối của anh, kêu anh làm chút chuyện, cũng có sao đâu."

"Anh tay tính là cái gì tiền bối?" Mạnh Dương khinh thường :"Nếu như tôi chỉ mãi là hội viên sơ cấp, tôi căn bản là không còn mặt mũi tới đây nữa, tự mình rời khỏi phân hội hương liệu. Nhưng anh ta một chút cũng không bản lĩnh, chỉ biết ỷ vào mình là hội viên chính thức khi dễ hội viên dự bị, lại còn cảm thấy rất kiêu ngạo, tôi thật sự không hiểu nổi, đến tột cùng anh có cái gì để mà kiêu ngạo hả?"

Lời của Mạnh Dương khiến Phó Ngọc Thiên nổi trận lôi đình, nhưng không có cách nào phản bác lại, hắn hất tay Vu Quân Thần ra, vọt tới Mạnh Dương muốn đánh.

Mạnh Dương cố ý không tránh, cũng theo khí lực của hắn ngã xuống đất.

"Mạnh Dương" Bọn Ngô Phong chạy tới, lo lắng hỏi :"Em không sao chứ?"

Dưới nâng đở của Ngô Phong, Mạnh Dương đứng lên, Ngô Phong căm tức nhìn Phó Ngọc Thiên :"Anh quả thực chính là..."

Mạnh Dương ngăn Ngô Phong lại để hắn không cần nói, sau đó vỗ tay một cái :"Mọi người đều thấy được, là anh ta ra tay trước."

"Tôi động thủ trước thì sao? Cậu còn muốn đánh lại?"

Mạnh Dương giơ nấm đấm tới, Phó Ngọc Thiên giơ tay lên muốn đỡ, nắm tay Mạnh Dương giơ tới một nửa thì dừng lại, đá một cước ở trên bụng của Phó Ngọc Thiên.

"Sư huynh!" Bọn Vu Quân Thần lập tức đi đỡ.

Nhưng động tác của Mạnh Dương nhanh hơn bọn họ, cậu lập tức chòm tới dùng một tay bóp cổ Phó Ngọc Thiên, một chân đè trên bụng của hắn, tay kia dùng sức đè huyệt vị của hắn.

Những người bên cạnh Phó Ngọc Thiên muốn đẩy Mạnh Dương ra, bọn Ngô Phong cũng lập tức đẩy ra, không để cho họ đυ.ng tới Mạnh Dương.

Phó Ngọc Thiên đau tới chảy nước mắt, nhưng hắn kêu không ra tiếng, ngay cả động cũng không động đậy được, càng giãy dụa bụng càng đau hơn.

Người của hai bên đánh nhau, cãi nhau vô cùng hỗn loạn.

Có hội viên dự bị không thuộc về hai bên chạy đi thông báo cho nhân viên quản lý.

Nhân viên quản lý dẫn người chạy tới, thấy cảnh tượng như vậy la lên :"Tất cả dừng tay lại cho tôi! Không muốn ở đây nữa phải không?"

Nhân viên công tác nhanh chóng đi tới tách đám người ra.

"Mấy cậu coi đây là nơi nào?! Cư nhiên dám đánh nhau ở chỗ này!" Nhân viên quản lý bước nhanh tới :"Ai ra tay trước?"

"Anh ta ra tay trước!" Ngô Phong chỉ Phó Ngọc Thiên.

"Tôi chỉ đẩy cậu ta một cái thôi, là cậu ta đá tôi trước!" Phó Ngọc Thiên một tay ôm bụng, một tay chỉ vào Mạnh Dương, hắn bây giờ còn đau tới run rẩy.

Nhân viên quản lý thấy thủ phạm chính một là Mạnh Dương một là Phó Ngọc Thiên, chuyện này hắn không thể quản được, liền dẫn họ tới phòng phó hội trưởng.

Phó hội trưởng đang mở họp thảo luận với các đại sư sắp xếp một số công việc tiếp theo, đột nhiên nghe được trợ lý báo cáo nói Mạnh Dương và Phó Ngọc Thiên cùng một đám hội viên dự bị đánh nhau, phó hội trưởng và các đại sư nghe xong đều kinh ngạc ngẩn người, nhiều năm như vậy, đây vẫn là đầu tiên có người dám đánh nhau ở chỗ này, mọi người đứng dậy đi ra ngoài, đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi chạy tới văn phòng, phó hội trưởng nhìn bọn họ hỏi :"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại muốn đánh nhau?"

"Là bọn họ ra tay trước!"

"Rõ ràng là mấy người!"

"Là mấy người đánh sư huynh của bọn tôi."

Một đám người lại rùm beng, phó hội trưởng dùng sức vỗ bàn lớn tiếng nói :"Tất cả im miệng cho tôi!"

Chờ mọi người an tĩnh lại, phó hội trưởng lại hỏi :"Là ai ra tay trước?"

Nhân viên quản lý nói :"Là Phó Ngọc Thiên và Mạnh Dương bắt đầu đánh nhau trước."

Phó hội trưởng nhìn Mạnh Dương lại nhìn Phó Ngọc Thiên hỏi :"Cậu nói coi, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Cậu ta nhục mạ tôi trước! Còn dùng chân đá vào bụng của tôi, đè tôi xuống đất mà đánh!" Phó Ngọc Thiên tức giận nói.

"Vậy tại sao cậu ấy nhục mạ cậu, tại sao đè cậu xuống mà đánh?" Phó hội trưởng lại hỏi.

Phó Ngọc Thiên cắn răng không nói.

Phó hội trưởng hỏi Mạnh Dương :"Cậu nói, vì sao?"

"Phó Ngọc Thiên chịu trách nhiệm sắp xếp hội viên dự bị làm việc kiểm kê vật phẩm, chính anh tay không làm gì thì cũng thôi, còn kêu những sư đệ của anh ta ngồi nghỉ ngơi, đem toàn bộ giao cho những hội viên dự bị khác làm, đương nhiên, xét thấy hội viên chính thức ức hϊếp hội viên dự bị là "truyền thống tốt đẹp" của phân hội hương liệu, tôi cũng không có gì để nói, nhưng anh tay lại kêu tôi tới làm việc, tôi hỏi anh ta dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi, anh ta nói chỉ bằng anh ta là hội viên sơ cấp lâu năm, là tiền bối của tôi, tôi nói anh ta đã làm hội viên sơ cấp nhiều năm như vậy lại không cảm thấy nhục thì thôi còn cho là quang vinh, anh ta thẹn quá hóa giận đã xông tới ra tay với tôi, nếu anh ta động thủ trước, tôi đương nhiên không thể đứng đó cho anh ta đánh, cho nên liền đánh lại anh ta."

"Là như vậy sao?" Phó hội trưởng hỏi những người khác.

Tất cả mọi người thầm chấp nhận, bởi vì lời Mạnh Dương nói không có câu nào là nói dóc.

"Cậu ấy nói đúng không?" Phó hội trưởng hỏi Phó Ngọc Thiên.

Phó Ngọc Thiên nghiến răng im lặng.

"Nếu cậu cũng đã thầm chấp nhận là cậu ấy nói đúng, vậy chuyện này, chính là cậu không đúng." Phó hội trưởng nói :"Cậu là tiền bối, sắp xếp công chuyện không công bằng, đây là lỗi thứ nhất, cậu gây phiền phức với người cùng cấp bậc hội viên, đây là lỗi thứ hai, là người ra tay trước, đây là lỗi thứ 3."

Phó hội trưởng nhìn Mạnh Dương nói :"Cậu cũng có chỗ sai, cậu ta gây phiền phức cậu, cậu có thể tới nói cho tôi biết mà không phải cùng cậu ta ầm ĩ, hơn nữa còn nhục nhã cậu ta, làm lớn mọi chuyện, cậu cũng có trách nhiệm.

Mạnh Dương nắm chặc tay, biết phó hiệu trưởng là chuẩn bị đánh mỗi người 50 gậy, sau đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

"Một cây làm chẳng nên non." Một đại sư âm dương quái khí nói :"Từng ấy năm, phân hội chúng tôi cho tới nay chưa từng xảy ra chuyện đánh nhau, vì sao cậu ta mới tới, đã xảy ra chuyện ác liệt như vậy?"

Mạnh Dương xoay người, nói với đại sư kia :"Không bằng tôi tát ông một cái, ông tự nghe tiếng vang hay không vang?"

"Hỗn hào!" Đại sư kia vỗ bàn đứng dậy :"Cậu còn dám đánh tôi? Thật sự cho rằng mình mang danh hiệu thiên tài, thì thật sự cho là mình vô địch thiên hạ thật sao? Tôi thấy cậu chính là càn rỡ tới không biết mình họ gì!"

"Sao tôi không dám?" Mạnh Dương lạnh lùng nói :"Cùng lắm thì đến tai tổng hội, đi tìm lãnh đạo tổng hội phân xử xem, hỏi thử loại chuyện người cũ khi dễ người mới có đáng để tôn trọng hay không, hỏi thử tôi có phải không nên đánh trả, bị mắng mà không thể nói lại không, để giữ gìn "truyền thống tốt đẹp" của phân hội!"

"Mạnh Dương" Phó hội trưởng mắng :"Cậu bớt tranh cãi lại cho tôi."