Chương 2: Quà tặng khó quên.

Đã beta : Đậu

Mạnh Dương ngồi phía sau xe của Lục Vân Kính, Lục Vân Kính nghi ngờ nhìn cậu: "Hôm qua không phải cậu nói muốn cùng Lạc Thịnh ăn sinh nhật sao? Sao đột nhiên vào bệnh viện, kết quả kiểm tra ra sao? Không có vấn đề gì lớn đúng không?"

"Cậu lái xe, vừa đi vừa nói." Mạnh Dương thắt dây an toàn nói.

"Muốn đi đâu? Đi ăn cơm?" Lục Vân Kính hỏi.

"Tùy tiện tìm một chỗ đi."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lục Vân Kính vừa lái xe vừa nói.

"Hôm qua Lạc Thịnh không tới, tớ một mình uống say, không cẩn thận ngủ thϊếp trên lối đi bộ. Người xung quanh tưởng tớ hôn mê, liền gọi xe cấp cứu đưa đi nhưng tớ không có bị thương."

"Lạc Thịnh không cùng cậu ăn sinh nhật, cậu có thể gọi cho tớ mà, một mình có gì vui?" Lục Vân Kính không vui nói.

"Lạc Thịnh và Vu Quân Thần nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng tớ." Mạnh Dương bình tĩnh nói.

Lục Vân Kính khϊếp sợ nhìn Mạnh Dương: "Thiệt hay giả? Cậu bởi vì biết chuyện của họ nên mới mượn rượu giải sầu?"

Mạnh Dương không trả lời, bởi vì cậu nhớ lại đời trước vì Lạc Thịnh không tới sinh nhật mình nên cậu mới đi uống rượu, cũng không phải vì biết chuyện của đôi cẩu nam nam kia. Dựa theo trí nhớ, khoảng ba năm sau cậu mới biết được chuyện hai tên đó sớm ở chung với nhau.

"Tớ cũng cảm thấy bọn họ có chỗ không đúng, nhưng lại không xác định rõ nên không dám nói lung tung." Lục Vân Kính tức giận nói: "Tiếp theo cậu định làm gì?"

Mạnh Dương trả lời: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của Vu Quân Thần, tớ định tặng một món quà khiến bọn chúng nhỡ mai không quên. Nhưng có một chuyện cần sự hỗ trợ của cậu."

"Chuyện gì, cậu nói đi."

"Tớ muốn mượn biệt thự Trà Sơn của nhà cậu, tổ chức tiệc sinh nhật."

Lục Vân Kính suy nghĩ một hồi, cũng hiểu được ý tứ của Mạnh Dương, sau đó nói: "Tớ biết rồi, tớ sẽ chuẩn bị giúp cậu."

"Vân Kính..." Mạnh Dương nhìn về phía trước, ánh mắt vô cùng kiên định nói: "Từ giờ trở đi, tớ sẽ không bị người ta xỏ dây dắt mũi nữa, phải dựa vào bản thân mình mà sống!"

"...Lẽ nào trước kia, cậu bị người khác khống chế?" Lục Vân Kính cảm thấy khó hiểu.

Mạnh Dương nhắm mắt lại, hồi ức đủ loại chuyện kiếp trước, cậu của kiếp trước ngu xuẩn tới đáng thương.

............

Sau khi nói rõ kế hoạch với Lục Vân Kính, hai người đi ăn cơm, rồi Lục Vân Kính mới đưa Mạnh Dương về nhà.

Mạnh Dương vừa mới vào nhà, xe Lạc Thịnh ngoài cửa lớn cũng tiến vào.

"Mạnh Dương!" Sau khi Vu Quân Thần xuống xe, chạy tới chỗ Mạnh Dương: "Anh đi đâu vậy? Sao không nghe điện thoại? Chúng em tìm anh khắp nơi."

Mạnh Dương điều chỉnh biểu tình của mình lại sau đó xoay người, mặt mỉm cười nhìn Vu Quân Thần nói: "Anh cùng Vân Kính đi ăn cơm, hai người ăn rồi sao?"

"Bọn em..." Vu Quân Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Thịnh đang đi tới, sau đó nói: "Chúng em tìm anh khắp nơi, còn chưa kịp ăn."

Mạnh Dương cười lạnh, cậu có thể ngửi được có mùi thức ăn trên người Vu Quân Thần, chắc chắn gã mới vừa ăn xong.

"Anh nói, em rốt cuộc có bệnh gì vậy?" Lạc Thịnh tức giận nhìn Mạnh Dương: "Cảm thấy để cho người khác lo lắng rất vui sao? Không nên lãng phí sự quan tâm của người khác đối với em, đợi em thật sự xảy ra chuyện, lúc đó không ai quan tâm tới em, em mới hài lòng sao?"

"Quên đi..." Vu Quân Thần theo thói quen nắm tay Lạc Thịnh, muốn khuyên gã, lại kinh hãi với động tác đột nhiên của mình, sau đó lập tức buông ra, nhanh chóng nhìn trộm Mạnh Dương, phát hiện biểu tình Mạnh Dương không có chút biến hóa mới cố ý giả bộ đứng bên cậu: "Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với anh ấy sao? Vừa nãy rõ ràng lo lắng, hiện tại lại cố tình biểu hiện ra bộ dáng tức giận như vậy, không thể thẳng thắn một chút sao?"

"Anh có chuyện muốn nói với hai người, hai người còn chưa ăn cơm thì kêu phòng bếp làm mấy món đi, hai người vừa ăn, chúng ta vừa trò chuyện." Mạnh Dương xoay người vào trong: "Đi thôi."

Sau khi bọn họ vào nhà, Mạnh Dương kêu người thông báo đầu bếp, làm món Vu Quân Thần bình thường thích ăn, sau đó cùng hai người vào ngồi trong phòng ăn, trong khi đợi thức ăn mang lên nói chuyện tổ chức sinh nhật.

"Hôm nay anh cùng Vân Kính ăn cơm, cậu ấy biết anh muốn làm lại sinh nhật, liền nói sẽ cho chúng ta mượn biệt trự Trà Sơn nhà bọn họ để tổ chức tiệc."

"Thật không?" Vu Quân Thần có phần ngoài ý muốn, sau đó cười nói: "Xem ra anh ấy thật tâm coi anh là bạn, có thể sẵn lòng cho anh mượn biệt thự làm tiệc sinh nhật."

"Chúng ta cũng có biệt thự, trên núi, bờ biển, trên đảo, trong thành phố nữa tùy tiện chọn một cái hoặc có thể làm trong khách sạn cũng được, không cần làm trong biệt thư nhà họ." Lạc Thịnh nói. (Hạ: Nghe thấy đã >_<)

Vu Quân Thần trước đó đã cùng Mạnh Dương đi qua biệt thự Trà Sơn của Lục Vân Kính, vô cùng thích chỗ đó, muốn mượn ở mấy ngày tìm linh cảm, nhưng Lục Vân Kính đều từ chối, nói đây là biệt thự duy nhất không thể tùy tiện cho người khác mượn. Trên thực tế, nguyên nhân Lục Vân Kính không cho mượn là bởi vì cậu không thích Vu Quân Thần, vì Mạnh Dương mới không nói rõ lí do thực sự.

Vu Quân Thần bị từ chối nhiều lần, trong lòng đương nhiên mất mát, nói chuyện này với Lạc Thịnh, Lạc Thịnh cảm thấy Lục Vân Kính không phóng khoáng, chỉ là một cái biệt thự, mượn ở vài ngày thì có sao. Vì vậy trong lòng gã cũng chán ghét Lục Vân Kính.

Có cái gọi là thứ không có được mới là tốt nhất, dựa theo tình huống kiếp trước, bởi vì Vu Quân Thần vẫn nhớ mãi không quên biệt thự Trà Sơn của Lục gia, sau này Lạc Thịnh dùng chút thủ đoạn chiếm được nó liền đưa cho Vu Quân Thần.

Mà đời này, Mạnh Dương tuyệt đối sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.

"Quả thực tổ chức sinh nhật ở nơi nào cũng có thể, nhưng đây là quà Vân Kính tặng em, đều là tâm ý của cậu ấy, em không tiện cự tuyệt, vừa vặn Quân Thần cũng rất thích chỗ đó, cho nên em đã đồng ý." Mạnh Dương nhìn Vu Quân Thần: "Nếu chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật, chọn chỗ chúng ta thích thì không phải tốt hơn sao, em nói đi?"

Vu Quân Thần gật đầu đồng ý: "Anh nói rất có lý, nếu là tâm ý của Vân Kính, đúng là không tiện cự tuyệt, vậy làm tại Trà Sơn đi."

Lạc Thịnh thấy Vu Quân Thần muốn tổ chức sinh nhật tại đó, cũng không nói gì.

Sau khi đồ ăn lên, Mạnh Dương lập tức nói: "Hai người hẳn là đói bụng lắm đi, nhanh ăn cơm, thực sự xin lỗi, không chú ý tới điện thoại di động đã hết pin, khiến hai người tìm em lâu như vậy, ăn nhiều chút."

Mạnh Dương không ngừng gắp đồ ăn cho họ, vừa cùng họ bàn bạc chuyện tổ chức tiệc sinh nhật, mà Vu Quân Thần cùng Lạc Thịnh ăn no mới về, nhưng phải giả vờ vì tìm Mạnh Dương mà cơm cũng không kịp ăn, hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì ăn.

Đợi Lạc Thịnh rời khỏi, Vu Quân Thần cũng mượn cớ nói mình mệt mỏi, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi, dạ dày gã rất khó chịu, phải đi uống mấy viên thuốc giúp tiêu hóa.

Mạnh Dương nhìn một bàn thức ăn, cười lạnh, đứng dậy trở về phòng mình.

Mấy ngày sau, tới ngày sinh nhật của Vu Quân Thần, sáng sớm Mạnh Dương nhận được điện thoại của Lục Vân Kính, nói mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi bọn họ tới.

Lần này là mừng sinh nhật của Mạnh Dương cùng Vu Quân Thần, ngoại trừ mời mấy người bạn của bọn họ, Lạc Thịnh cũng mời mấy người bạn của mình qua.

Trong bãi đậu xe dưới chân núi Trà Sơn của Lục gia, lục tục tới không ít người.

Mấy người Mạnh Dương tiến vào biệt thự, Lục Vân Kính liền đưa bọn họ đi tham quan nơi tổ chức tiệc.

"Thật sự cảm ơn anh đã phí tâm như vậy, Vân Kính." Vu Quân Thần mỉm cười nói lời cảm ơn với Lục Vân Kính.

"Không cần khách sáo, coi như là quà sinh nhật tôi đưa cho Mạnh Dương và cậu, tôi đã nói trước rồi đó, tôi cũng không chuẩn bị quà tặng khác." Lục Vân Kính tựa như đùa giỡn nói.

"Này cũng đã tốt hơn bất kỳ món quà nào." Vu Quân Thần dáng vẻ cảm động nói.

"Đi thôi, mang mọi người lên căn phòng cao nhất."

Sau khi lên tầng cao nhất, Lục Vân Kính đẩy cửa phòng ra, đi vào thì nói: "Từ phòng này có thể thấy được một nửa Trà Sơn, buổi tối dù là tắm hay nằm trên giường, ngửa đầu là có thể nhìn thấy sao nhìn thấy ánh trăng, hơn nữa những cửa kính trong suốt này chỉ có thể nhìn ra chứ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, cho dù ngủ lõa thể cũng không vấn đề. Chỉ có điều phòng như này chỉ có một, tối nay hai người có ngủ lại không?"

Mạc Dương nhìn một vòng căn phòng này, sau đó cố ý dùng giọng nói nhịn đau bỏ thứ yêu thích nói với Vu Quân Thần: "Tuy hôm nay anh và em cùng nhau tổ chức sinh nhật, nhưng trên thực tế vẫn là sinh nhật của em, cho nên em ở đi"

"Thực sự cho em ở?" Vu Quân Thần đè xuống cảm giác vui sướиɠ trong lòng, giả vờ khiêm nhường nói: "Nếu như anh muốn, không cần nhường lại cho em."

"Không phải chỉ là phòng cửa thủy tinh thôi sao? Hai người có cần phải nhường tới nhường đi như vậy không?" Lạc Thịnh ôm tay tựa vào cửa nhìn Vu Quân Thần: "Nếu Mạnh Dương cho em ở, vậy em ở là được, hai người có gì cần khách khí."

Lạc Thịnh nhìn ra Vu Quân Thần thật sự muốn ở phòng này, cho nên mới cố tình biểu hiện thay Mạnh Dương làm chủ cho Vu Quân Thần. Tuy gã cũng nhìn không ra căn phòng này có chỗ nào tốt, tùy tiện một biệt thự của bọn họ cũng tốt hơn nơi này không biết bao nhiêu lần, dù sao gã cũng không cảm nhận được cái gì quan niệm nghệ thuật và vẻ đẹp tự nhiên, càng không thể lĩnh hội cái gì linh cảm, nhưng nếu Vu Quân Thần muốn, vậy gã nhất định phải nghĩ biện pháp để cho gã được ở lại.

"Vậy em cũng không khách khí." Trong mắt Vu Quân Thần lóe ra tia vui sướиɠ khó che giấu, sau đó xoay người đến tường thủy tinh nhìn ra ngoài.

Mạnh Dương cùng Lục Vân Kính nhanh chóng trao đổi ánh mắt.