* bày mưu tính kế.
Vu Quân Thần trở lại biệt thự Lạc Thịnh đưa cho gã, khi gã nói chuyện Mạnh Dương kết hôn với Lạc Tu, cả nhà đều vô cùng khϊếp sợ và khó tin.
"Mạnh Dương thế mà lại kết hôn với cha Lạc Thịnh?!" Triệu Quyên vẻ mặt khϊếp sợ: "Sao... Sao có thể? Cha Lạc Tu sao lại cùng Mạnh Dương kết hôn?"
"Đúng vậy." Cô Mạnh Dương cũng vẻ mặt khó tin: "Tuổi nó và cha Lạc Thịnh chênh lệch nhiều như vậy, Mạnh Dương là bị điên rồi sao, thế mà lại kết hôn với một người có thể làm cha nó."
Bà thím từ trong khϊếp sợ phục hồi tinh thần: "Tuy... cha Lạc Thịnh tuổi lớn nhưng vẫn là người cầm quyền Lạc thị, dù bản thân ra sao, dựa vào tài sản và thực lực của ông ta, chắc chắn có nhiều nam nữ trẻ tuổi muốn gả. Dung mạo và tình yêu không thể ăn, người khi còn sống, có thể hưởng thụ được mới là quan trọng nhất."
"Đúng đó." Mợ Vu Quân Thần nói: "Mạnh Dương gả cho cha Lạc Thịnh chính là một bước lên trời, dù sao cha Lạc Thịnh mới là người cầm quyền, đợi Lạc Thịnh kế thừa gia nghiệp không biết phải đợi bao lâu, nếu như Mạnh Dương có thể sinh con cho ông ta, gia sản Lạc gia cuối cùng rơi vào tay ai cũng chưa chắc!"
"Mấy chị nói gì vậy?" Triệu Quyên không cao hứng nói :"Mạnh Dương kết hôn với cha Lạc Thịnh, nói không chừng sẽ ảnh hưởng Quân Thần và Lạc Thịnh đính hôn có biết không? Các chị không giúp Quân Thần nghĩ biện pháp ngược lại thảo luận Mạnh Dương gả cho cha Lạc Thịnh có bao nhiêu chỗ tốt?!"
"Bọn tôi chỉ nói mà thôi." mợ Vu Quân Thần chê cười nói :"Dù Mạnh Dương gả cho cha Lạc Thịnh là chuyện tốt, thực ra cùng tôi và cậu Vu Quân Thần không có liên quan gì, vợ chồng chúng tôi trong lòng tuyệt đối hướng về Vu Quân Thần."
Mợ Vu Quân Thần mới phản ứng được, bọn họ là người bên Vu Quân Thần, nhất định Vu Quân Thần tốt, bọn họ mới tốt, Mạnh Dường tốt hơn nữa cũng không có quan hệ gì với họ.
Thím và cô Mạnh Dương trao đổi ánh mắt :"Chị dâu đừng suy nghĩ nhiều, lòng chúng tôi cũng hướng về Quân Thần, dù sao tính tình Mạnh Dương cô cũng biết, cực đoan lại cổ quái, chúng tôi còn dám nghĩ nó sẽ giúp chúng tôi sao? Quân Thần là một người thiện lương như vậy, bọn tôi đương nhiên hy vọng nó có thể thuận lợi đính hôn và kết hôn với Lạc Thịnh, sau đó hạnh phúc mỹ mãn."
"Đúng vậy." Cô Mạnh Dương nói: "Hiện tại chúng ta đều trông cậy vào Quân Thần, tuy tôi là cô ruột Mạnh Dương nhưng tính tình kia chúng tôi thật sự không chịu nổi, người tốt như Quân Thần mới càng thêm hạnh phúc."
Vu Quân Thần vẫn ngồi yên không nói, đứng lên nói :"Con mệt mỏi, con về phòng nghỉ ngơi đây."
"Quân Thần.." Triệu Quyên đứng lên, nhìn Vu Quân Thần lên lầu mới tức giận nói với những người khác :"Tôi nói với mấy chị, nếu Quân Thần không thể thuận lợi đính hôn với Lạc Thịnh, mọi người phải dọn ra ngoài cho tôi, ai cũng đừng nghĩ tới ở đây không đi!"
Vu Quân Thần vừa vào phòng liền nằm lên giường, tới hiện tại gã đã có thể hiểu được cảm thụ của Mạnh Dương, một đám người ở trong nhà gã, lại ngay trước mặt gã một bộ vì lợi ích của gã mà tính toán. Chỉ là Vu Quân Thần sớm biết bọn họ là hạng người gì nên trong lòng cũng không đặc biệt để ý, hiện tại chuyện gã lo lắng nhất đó là có thể thuận lợi cùng Lạc Thịnh đính hôn hay không, còn có gã phải dùng biện pháp gì mới có thể khiến Mạnh Dương cho gã xem nội dung sách cổ tổ truyền của Mạnh gia.
Vu Quân Thần nghĩ, Mạnh Dương không hiểu và tiếp thu được nội dung trong sách, những cuốn sách đó nằm trong tay cậu cũng không có tác dụng gì, nếu như trên tay mình, gã nhất định có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất, sau khi nhập học chính là đối mặt với cạnh tranh, gã thực sự cần quyển sách đó, nhưng nên làm thế nào mới có thể có được những quyển sách đó đây?
Đến thời điểm đi ngủ, căn biệt thự Lạc Thịnh cho Vu Quân Thần vẫn còn sáng đèn, chuyện Mạnh Dương kết hôn với Lạc Tu khiến cho bọn họ cùng lúc mất ngủ.
Cậu mợ Vu Quân Thần đương nhiên hy vọng gã nhanh chóng trở thành người Lạc gia, như vậy con của họ sau này cũng có thể được Vu Quân Thần trợ giúp nhiều hơn.
Mà chú thím và cô Mạnh Dương lại đang lo lắng có nên đi khuyên nhủ Dương Túc và Mạnh Dương hòa giải không, trước đó bởi vì biết Lạc Thịnh không thích Mạnh Dương mà yêu Vu Quân Thần, bọn họ cảm thấy Mạnh Dương và Lạc Thịnh không có hy vọng nên mới cùng nhau giấu giếm, nhưng tình huống hiện tại không giống, Mạnh Dương đã kết hôn với cha Lạc Thịnh, đã là người Lạc gia.
..............................
Các em trai Lạc Tu cũng ở trên Long Lĩnh Sơn, chỉ là không phải tron nhà chính trên đỉnh núi mà là ở mấy khu nhà cao cấp giữa sườn núi, bởi vì bà nội còn ở đó, bọn họ không có thật sự ra ở riêng, cho nên Lạc Tu mới cho phép bọn họ ở khu nhà cao cấp trên Long Lĩnh Sơn.
Buổi tối, thời điểm Lạc Tu trở về Long Lĩnh Sơn đã có một đám người đợi anh.
Lạc Tu vào phòng khách, chú Nguyên cởϊ áσ khoác ngoài cho anh, đưa cho người hầu, những người khác lập tức đứng lên.
Lạc Tu ngồi xuống ghế chủ vị, những người khác mới ngồi xuống.
Lạc Tu lau tay bằng khăn nóng, nâng ly trà lên uống một hớp mới nhìn những người này :"Hôn lễ còn chưa bắt đầu, mọi người tới đông đủ như vậy là muốn làm gì?"
"Bọn em, bọn em tới xem, hôn lễ của anh trai có cần bọn em giúp gì không." Em ba - Lạc Minh nói.
Thực ra bọn họ biết ông ngoại Lạc Thịnh cũng muốn tới nên mới chạy tới muốn biết ông ngoại Lạc Thịnh nói gì.
Chú Nguyên đi tới bên cạnh Lạc Tu :"Thưa ngài, ông ngoại đại thiếu gia, ông Trình tới."
Lạc Tu trầm mặc sau đó nói :"Mời ông ấy vào."
"Vâng." Chú Nguyên xoay người ra ngoài.
Trong chốc lát, ông Trình đi vào, ngoại trừ Lạc Tu ngồi không động, những người khác đều chào hỏi ông.
"Ông tới không khéo." Lạc Tu đặt ly trà xuống :"Chúng tôi đang mở họp gia đình, nếu ông không gấp, không bằng trước ngồi đợi một chút, đợi tôi nói xong với bọn họ lại nghe ông nói."
"Xem ra cha tới đúng là không đúng lúc." Ông Trình ngồi đối diện Lạc Tu, sau đó nói :"Anh em các con nói đi, cha không gấp."
Lạc Tu nhìn những người khác: "Tôi muốn kết hôn với ai là chuyện của tôi, nếu ai còn dám lắm mồm, thậm chí muốn nhúng tay can thiệp, tôi sẽ cho người đó trải nghiệm cảm giác bị người khác can thiệp cuộc sống là cảm thụ thế nào. Tôi cùng Mạnh Dương đã đăng ký nhận chứng, hiện tại em ấy đã là bạn đời hợp pháp của tôi, nếu ai không thích thì triệt để phủi sạch quan hệ với tôi là được. Qua một thời gian tôi và Mạnh Dương cử hành hôn lễ, mọi người tới hay không cũng không vấn đề, nhưng nếu ai muốn làm loạn, thì phải chuẩn bị tốt nhận lấy hậu quả."
"Xin lỗi ông Trình." Lạc Tu nhìn ông Trình: "Để cho ông chê cười, sống sung sướиɠ quá lâu, luôn có người sẽ trở nên không biết tốt xấu, thậm chí còn vọng tưởng đối với chuyện gì bản thân cũng có tư cách khoa tay múa chân. Loại người không tự biết mình là ai, cảm giác mình cái gì cũng có tư cách quản, cái gì cũng đều muốn quản, đúng là thiếu dạy dỗ, ông thấy đúng không?"
"..." Ông Trình trầm mặc nói: "Con không cần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cha biết cha không có tư cách quản con kết hôn với ai, tuy con đã ly hôn với con gái ta nhiều năm, nhưng tốt xấu gì con gái cha đã sinh cho con một đứa con trai, cha là ông ngoại Lạc Thịnh cũng coi như trưởng bối của con, muốn khuyên con mấy câu cũng không quá phận đi?"
"Ông cứ đùa." Lạc Tu cười: "Tôi cũng không tốt mệnh như vậy, có trưởng bối như ông. Thời điểm Lạc gia chúng tôi sắp phá sản, ông còn hận không thể để cho bọn tôi vĩnh viễn không đứng lên được, tôi đến giờ còn tưởng, ông có thâm cừu đại hận gì với Lạc gia chúng tôi chứ, nào còn dám ảo tưởng có trưởng bối như ông."
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lạc Tu nói trắng ra như vậy, gương mặt già nua của ông Trình khó nén tức giận, trong lòng cảm thấy lúng túng. Năm đó ông quả thực không ngờ rằng Lạc Tu lợi hại như vậy, không chỉ ở trong thời gian ngắn xoay chuyển tình thế, còn làm Lạc Thị phát triển lớn mạnh như hôm nay.
Nếu đoán được Lạc gia có cục diện như vậy, trước đó ông sẽ không làm mọi chuyện tàn nhẫn đến thế, hiện tại Lạc Tu nhắc tới chuyện cũ, ông quả thực không thể phản bác. Nhưng ông nghĩ, Lạc Thịnh là con trai duy nhất của Lạc Tu, ông là ông ngoại Lạc Thịnh, ông vẫn còn tư cách thay Lạc Thịnh tranh thủ phần lợi ích gã nên được.