Đối với Thẩm Đông Thăng, việc nộp một bản kế hoạch như vậy 3 tháng một lần không phải chuyện khó. Chỉ là lần này vì sắp ký hợp đồng với người mới nên anh ta phải làm kế hoạch phát triển cho Dung Tiêu trước.
Trước khi ra cửa buổi sáng, Dung Tiêu bất ngờ bị Cố Thiên Dữ gọi lại: "Đợi chút, để tôi lái xe đưa em qua đó."
"Không cần đâu, có phải tiện đường đâu." Dung Tiêu miệng nói vậy nhưng thân thể lại rất thật thà, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
Cố Thiên Dữ thấy cậu như vậy làm sao không hiểu: "Sao em biết là không tiện đường? Hôm nay tôi cũng đi về hướng đó, tiện đường mà."
Quả nhiên vừa nghe những lời này, mắt Dung Tiêu liền lóe lên vẻ mừng rỡ: "Thật là phiền anh quá, cảm ơn nhé."
Phản ứng của thiếu niên khiến Cố Thiên Dữ thấy đáng yêu, giơ tay xoa đầu Dung Tiêu, chạm vào mái tóc mềm mại khiến lòng người run rẩy: "Không cần khách sáo, em biết lái xe không? Nếu biết thì trong ga-ra xe nào em thích cứ lấy mà dùng."
"Không cần phiền phức vậy đâu, giờ tôi cũng không dùng xe nhiều." Dung Tiêu nói xong cũng không để ý đến vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt Cố Thiên Dữ.
Nguyên tắc của cậu là không muốn liên quan quá nhiều đến Cố Thiên Dữ, nhưng hai người cùng ở dưới một mái nhà, không thể không có giao tiếp. Dung Tiêu nghĩ, đợi sau này có tiền, cậu cũng sẽ đáp lại Cố Thiên Dữ một chút. Chỉ là nhiều hơn thì hiện giờ cậu thật sự không đáp ứng nổi.
Còn về việc Cố Thiên Dữ nói muốn cùng cậu nỗ lực yêu nhau, cậu vẫn luôn cảm thấy hơi ngây thơ.
Đàn ông lớn tuổi đều ngây thơ như vậy sao?
Cậu thấy không phải, quả nhiên vẫn là Cố tiên sinh không được rồi!
Cố Thiên Dữ cầm áo khoác ra đã thấy Dung Tiêu đã ngồi ở ghế sau đợi anh.
Cố Thiên Dữ mở cửa xe lên xe, quay đầu nhìn cậu: "Sao không ngồi ghế trước?"
"Ghế sau thoải mái hơn." Dung Tiêu không mấy để tâm đáp lại mấy chữ.
Cố Thiên Dữ cũng không tiếp tục đề tài này nữa mà nói: "Lát nữa em đến Tinh Không, đã nghĩ sẽ nói chuyện thế nào chưa?"
"Tôi là người mới thì nói được gì chứ, không bắt nạt tôi là tốt lắm rồi." Trong lòng Dung Tiêu rất rõ ràng, hơn nữa những yêu cầu này cậu đã nói với Thẩm Đông Thăng từ hôm qua rồi. Cậu không phải người không biết tốt xấu, cũng không phải tự cho mình là siêu phàm. Mục đích của cậu rất rõ ràng, chính là vì tiền thôi, nhưng cậu có nguyên tắc, chỉ lấy những gì nên lấy.