"Đối phương tên là gì?"
"Thẩm Đông Thăng."
Nghe thấy ba chữ Thẩm Đông Thăng, trong lòng Cố Thiên Dữ an tâm không ít.
Thẩm Đông Thăng coi như là lão nhân của Tinh Không, theo Tinh Không từ đầu đến hôm nay, hiện giờ đã là một trong những cổ đông của Tinh Không. Tuy chưa đạt đến cấp độ tham dự đại hội cổ đông, nhưng mỗi năm cũng được chia không ít lợi nhuận, trong tay cũng có một số quyền hạn.
Người này cũng rất biết thân biết phận, không có nhiều tâm tư quanh co. Hiện giờ trong tay có hai ngôi sao lớn, một ảnh đế một ảnh hậu, tiền đồ phát triển rất tốt, tạo ra không ít giá trị cho Tinh Không. Nếu là Thẩm Đông Thăng thì anh cũng không có gì phải lo lắng, huống chi còn có anh ở đây.
Dung Tiêu thấy Cố Thiên Dữ không lên tiếng, coi như chuyện này đã qua, không để tâm nữa.
Trong xe yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng chuông dễ nghe, Dung Tiêu giật mình một chút mới phản ứng lại, âm thanh hình như phát ra từ người cậu.
Móc điện thoại từ trong túi ra, thấy trên màn hình hiện lên ba chữ "Chị Dung San", Dung Tiêu nhận ra chị gái này, có lẽ chính là người trước đây phải gả cho lão già, mà cậu là người thế thân gả đến đây.
Từ khi xuyên vào cuốn sách này, chiếc điện thoại này đối với Dung Tiêu chỉ có giá trị như một cái đồng hồ, chưa từng nhận bất kỳ cuộc gọi nào. Không ngờ bước vào thế giới này, cuộc gọi đầu tiên lại là từ "chị gái" này.
Cậu mới không ngây thơ cho rằng "chị gái" này gọi điện là vì nhớ cậu.
Quả nhiên vừa kết nối, chưa kịp mở miệng, từ điện thoại đã vang lên giọng nữ chói tôii: "Dung Tiêu, mày chết đi đâu vậy, sao giờ mới nghe máy?"
Giọng the thé đặc trưng của phụ nữ vang vọng trong xe yên tĩnh, khiến người đàn ông lái xe phía trước không khỏi nhíu mày.
Anh không nghe ra đối phương là ai, nhưng chắc chắn không phải người có thiện ý với thiếu niên.
"Dung Tiêu, đừng tưởng im lặng là có thể đối phó với tao. Chuyện lần trước nói với mày, cuối cùng mày có làm không? Cố Thiên Dữ có đồng ý đầu tư không? Mày cũng đừng quên, ảnh của mày vẫn còn trong tay tao."
Ảnh?
Dung Tiêu theo bản năng liếc nhìn người đàn ông qua gương, khẽ nhếch môi: "Anh ấy đang ở bên cạnh, hay chị tự nói chuyện với anh ấy nhé?"
Không cho đối phương cơ hội từ chối, Dung Tiêu trực tiếp đưa điện thoại qua, nhướng mày với người đàn ông.
Ánh mắt Cố Thiên Dữ lộ vẻ dung túng, liếc nhìn người gọi đến, đưa tay nhận lấy áp vào tai: "Cô Dung, về chuyện ảnh, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện."