🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Edit by Mặc HàmCậu em nghe anh nói xong, ánh mắt mình cũng đỏ lên, đỏ bừng.
Hắn lớn như vậy không thích khóc nhất, cảm thấy khóc là một chuyện rất mất mặt, nhưng nhìn thấy anh chú ở trước mặt mình ủy khuất như vậy, khổ sở như vậy, ánh mắt trong nháy mắt đỏ lên một vòng, nước trong suốt ướt sũng dính vào lông mi.
Cậu em vuốt ve ngón tay của anh chú và tay đan tay.
Cậu em nói, “Xin lỗi, xin lỗi vì đã làm cho anh buồn như vậy.”
Cậu em và anh trai hắn đứng ở ban công, anh trai hắn cọ xát trên lưng của mình, hắn cau mày né tránh.
Cậu em nói, “Tôi không nghĩ gì cả.”
Đuôi mắt anh trai rũ xuống, cười khẽ một tiếng: “Em không phải là nhớ nhất anh sao, tất cả nam nhân đều giống nhau sao, em cho rằng chính em thật tốt, em cho rằng mình chính là người cứu vớt nhân sinh của người khác, lúc trước không phải cũng là bởi vì anh mà mới cùng bọn họ quấy rầy ở chung một chỗ. ”
“Một chút tâm tư của nam nhân, trong lòng em và anh đều biết rõ, em cho rằng chính mình thánh khiết cỡ nào sao?”
Khi anh trai cười, đôi mắt cong cong, nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng cậu em đã không quay đầu lại xem hắn.
Hai người trầm mặc một hồi, cậu em mới mở miệng, hắn thở dài nói: “Anh đừng nói như vậy, tôi và anh không giống nhau, cùng các người đều không giống nhau. Trên thế giới này không phải ai cũng si mê du͙© vọиɠ, cũng đừng phân tôi và anh là một loại người. ”
Anh trai còn muốn mở miệng nói gì nữa, điện thoại di động vang lên.
Ghi là
Anh trai giơ tay lên đánh rơi điện thoại di động của hắn và đi về phía trước một bước.
Bốn mắt nhìn nhau, cậu em nhìn hắn, hít sâu một hơi, lại bất đắc dĩ thở dài.
“Tôi thừa nhận, thừa nhận trước kia đối với anh chính là rất có cảm giác, chính là rất phù hợp với khẩu vị của tôi, nhưng bây giờ tôi hiểu được đó là xuất phát từ tìиɧ ɖu͙© tuổi dậy thì, anh ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy… Nhưng hiện tại tôi có người mình thích, không muốn dây dưa không rõ ràng. ”
Anh trai lại gần hơn một chút.
Giọng điệu của cậu em hoàn toàn lạnh lùng: “Anh, anh có thể tự trọng không? ”
Trên đường trở về, khi đi ngang qua cửa hàng hoa, cậu em mua một bó hoa hồng đỏ rực, vốn là cao hứng phấn chấn về nhà nhìn thấy người hắn nhớ nhung đã lâu, không nghĩ tới nhìn thấy anh chú khóc thành như vậy, tâm đều đau thương.
Trong nháy mắt, hô hấp đình trệ, cảm thấy trái tim đều vặn lại, tựa như chiếc áo sơ mi phơi bên ngoài đã lâu không khô trong thời tiết ẩm ướt, lấy tay vặn nước ướt trên mặt , vặn đến nhăn nhúm, thành từng vân tay, hắn cảm thấy trái tim mình đã bị anh chú vặn như vậy, bị nước mắt của anh vặn, vắt khô, vặn đến nhăn nheo.
Hắn nghe anh chú kể lại ủy khuất của mình, thật giống như mình cũng bị oan khuất lớn, đến tột cùng vì sao lại để cho một người đáng yêu như vậy khổ sở, khổ sở đến khóc lớn không ngừng.
Cậu em nắm tay anh chú nói: “Là em sai, là em quá ích kỷ, em luôn muốn chiếm anh như của riêng mình, một mực trả giá muốn anh, làm rối loạn cuộc sống của anh, để cho anh chịu nhiều ủy khuất như vậy, để cho anh khổ sở như vậy, đây không phải là ý định ban đầu của em, em muốn anh cảm nhận được tình yêu của em, không phải như vậy, là em quá sốt ruột, xin lỗi…”
Cậu em nói động tình, trong mắt chứa đầy nước cũng theo đuôi mắt chảy xuống, hắn mím môi dưới nhưng vẫn không nhịn được, vừa nói vừa dùng tay áo lau nước mắt: “Đều là em không tốt, em sẽ không bao giờ để anh khóc nữa. ”
“Không bao giờ cho anh ăn tỏi tây nữa, chúng ta ăn thịt, không bao giờ cho anh những gì anh không thích nữa, không bao giờ làm khó anh nữa, không bao giờ để anh lâm vào loại hỗn loạn này nữa.”
“Để cho em yêu anh thật tốt được không?”
Anh chú nghe hắn nói như vậy cũng khóc theo, hai người đều ngốc muốn chết.
Người rơi vào tình yêu nào có một người ngu ngốc, là một đôi ngốc si tình mà thôi.
Anh chú thấy hắn khóc, liền dỗ hắn nói đừng khóc, cậu vừa khóc tôi liền khó chịu, anh đưa tay giúp cậu em lau nước mắt, chính mình lại khóc nhiều hơn.
Vừa nức nở vừa đứt quãng nói: “Đừng, đừng khóc… Tôi không trách cậu.”
Anh chú khóc nấc, thân thể run lên, khiến cậu em cười đến nghẹn nước mắt.
Anh chú ngược lại ngượng ngùng, tựa trán vào vai hắn, nhỏ giọng nói, thích cậu, muốn ở cùng một chỗ với cậu.
Khóc xong anh chú mới hậu tri hậu giác quá ngốc, lại cúi đầu nở nụ cười.
Cậu em ôm anh vuốt lưng, giải thích cho anh lúc về nhà ăn cơm cùng anh trai nói, điện thoại di động bị hỏng cho nên mới không nghe điện thoại, hắn kể lại lời nói của anh trai cho anh nghe, anh chú dán vào lòng hắn không nói gì.
Anh cùng cậu em dán một hồi, cũng đem chuyện công tìm anh nói, cậu em nghe xong buồn bực cười một tiếng: “Là đem hai chúng ta coi như kẻ ngốc đùa giỡn sao.”
Trong một đoạn tình cảm đại khái kiêng kị nhất chính là không hiểu nhau, luôn đứng ở góc độ của mình lấy góc nhìn của một người ngoài cuộc xem xét đoạn tình yêu này, không biết mình bị hãm ở chỗ này, là nhảy không thoát.
Anh chú nghĩ, có lẽ tình cảm của anh và công chính là như vậy, anh một mực tiếp nhận tiền công, bá đạo, chiếm hữu, mà tự nhận thâm tình đối đãi gia đình, giặt quần áo nấu cơm, anh chưa từng chính miệng hỏi công muốn loại tình cảm gì, cuộc sống, đều chỉ yên lặng muốn đem hết thảy móc ra cho hắn, nói cho hắn biết, đây là toàn bộ tình yêu của mình.
Nuông chiều không phải là tình yêu, trả tiền cũng không phải là tình yêu.
Cậu em quấn lấy thắt lưng anh, thì thầm: “Sau này, bất kể xảy ra cái gì cũng phải để trong lòng, cho dù tốt hay xấu, chúng ta phải nói cho nhau biết được không, chúng ta không nên có hiểu lầm, đừng vì nhau thương tâm buồn bã, đừng để người khác làm phiền cuộc sống của chúng ta.”
Anh chú gật đầu.
Cậu em nói đã chuẩn bị quà cho anh và muốn anh ra mở cửa để tìm.
Anh chú đẩy cửa ra, nhìn thấy hành lang bày một bó hoa hồng lớn, cậu em từ phía sau ôm lấy anh, hôn vành tai anh nói.
“Em yêu anh, sau này đều cho anh những điều tốt nhất, cho anh những gì anh muốn.”
Vào cuối tuần, cậu em đi siêu thị để mua thức ăn và hỏi anh muốn ăn gì.
Anh chú nói muốn ăn thịt, cậu êm gãi chóp mũi của mình, gợi lên một nụ cười xấu xa: “Về nhà cho anh ăn, cho anh ăn no.”
Hai người cùng nhau thương lượng mua cái gì, cậu em muốn ăn sủi cảo, anh chú suy nghĩ một chút nói, vậy thì làm sủi cảo, lại làm hai món ăn.
Sau khi về đến nhà cậu em đầu tiên là đem tạp dề mặc lên, lấy ra một bộ biểu tình ‘Hôm nay ông đây muốn chuẩn bị bữa tiệc lớn cho anh, giang ra hai tay cho anh hoàn toàn yêu em’, anh chú giúp hắn buộc xong tạp dề, cười đau bụng, nói: “Làm gì, không cần em giúp đỡ, anh tự mình đến là được. ”
Cậu em không bao giờ làm việc ở nhà, cũng không vào bếp, nhưng sẵn sàng cùng anh chú nhà mình san sẻ công việc.
Anh chú thấy hắn cố chấp như vậy, liền bảo hắn nhào bột, tự mình gói, cậu em đem bột mì bôi lên chóp mũi anh, anh chú không né tránh, cũng dính chút bột mì cọ cọ lên cằm hắn.
Cậu em đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, hướng vào trong ngực, hai người thiếu chút nữa hôn lên, lỗ tai anh chú nóng lên, trốn hắn, cúi đầu nói: “Đừng, đừng nháo nữa, lát nữa phải ăn cơm, lại tiếp tục náo loạn như vậy làm không xong.”
“Vậy chờ cơm nước xong náo loạn với anh có được không?”
Cậu em vẫn nhịn không được hôn lên miệng anh một cái.
“Được không? Hả?” Ngay cả làm nũng cũng dùng.
Anh chú bị hắn ôm chặt, cảm giác phía dưới bị chống đỡ một chút, anh vội vàng gật đầu đáp ứng, được, cơm nước xong làm gì cũng được.
Cậu em lúc này mới cảm thấy mỹ mãn buông anh ra.
Sủi cảo là nhân thịt lợn, có hai loại, một cái đặt chút bắp cải, một cái đặt chút cần tây, nhân thịt khuấy mang theo chút màu xanh lá cây, còn chưa xuống chảo đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngát trong nhân sủi cảo, cho gia vị vào, nhỏ dầu thơm, hai chén sủi cảo nhỏ đặt bên cạnh cậu em, cậu em nhào bột xong đem vỏ sủi cảo trải lên lòng bàn tay, nhịn không được nuốt nước miếng.
Nam hài tuổi này của hắn quả thật bởi vì thân thể dài ăn rất nhiều, nhưng kỳ thật miệng cậu em rất kén, công thức nấu ăn của đầu bếp trong nhà cũng thay đổi lại đổi, nhưng hắn nghĩ không rõ như thế nào anh chú nấu cơm lại đối với khẩu vị của hắn như vậy, nhất là sủi cảo, hắn vừa nghĩ tới anh chú trước kia không thích ăn nhân hẹ còn công làm nhiều năm như vậy, liền muốn nhào bột trong chậu này, giống như cầm mũ bảo hiểm đánh vào mặt hắn.
Bất quá hiện tại tốt rồi, hắn muốn ăn cũng không ăn được, đời này cũng không ăn được, đều là của mình.
Cho hắn ăn đồ anh chú nấu, đơn giản là lãng phí thực phẩm.
Cậu em chưa từng làm cái này, nhưng học rất nhanh, anh chú cầm tay hắn dạy hắn bóp viền bánh, chỉ chốc lát sau đã học được, gói vừa nhanh vừa tốt, từng người xếp hàng chờ xuống nồi, anh chú xoa xoa ra tay nói: “Nơi này giao cho em, anh đi làm hai món ăn.”
“Phong phú như vậy?”
“Đúng vậy, rất nhanh.”
Cậu em vốn định nói không cần phiền toái như vậy, bọn họ ăn sủi cảo cũng đủ, nhưng lại nghĩ đến anh chú nấu cơm ngon như vậy, liền nhịn không được nuốt nước miếng, trong đầu chợt hiện lên mùi thức ăn, trái tim đều sẽ cuồng nhảy không ngừng.
Cậu emmỉm cười và nói, “Được, vậy em làm cái này.”
Động tác anh chú rất nhanh, ở trong phòng bếp khuấy động trong chốc lát liền làm xong, anh chú đang bận rộn làm đồ ăn của mình, cậu em tiến vào bên cạnh anh nấu sủi cảo, hắn sẽ không, liền len lén cầm điện thoại di động kiểm tra, anh chú thoáng nhìn thấy cười nói: “Nước sôi ba lần là được rồi, lúc mở đổ một chén nước lạnh nhỏ, không cần ở đây nhìn, anh làm được. ”
Cậu em thu hồi điện thoại di động, yên lặng suy nghĩ trong lòng, lần sau nhất định học trước rồi mới biểu diễn.
Anh chú nói, “Em đi chơi game đi.”
Cậu em nhận bát nước lạnh chuẩn bị sẵn sàng nói: “Chơi game nào có thú vị bằng nấu cơm với anh, game lúc nào chơi chẳng được, nấu cơm với anh thì chỉ có cuối tuần thôi.”
Anh chú nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn nhịn không được nhéo một cái ở bả vai hắn, nói hắn nói lời ngon tiếng ngọt, không cần lừa gạt chính mình.
Cậu em chớp chớp mắt: “Đây không phải là lời ngon tiếng ngọt, chính là thích cùng anh nấu cơm, cũng thích học cách nấu cho anh ăn. ”
Sủi cảo nhân thịt lợn, vừa ra khỏi nồi đã bay ra mùi thơm, chui vào khoang mũi, mỗi người một cái vỏ mỏng nhân to, tròn vo đặt ở trên đĩa.
Chỉ có một hai cái bị vỡ, những cái khác đều ngoan ngoãn xếp hàng, phía trên bốc lên hơi nóng.
Nhìn liền làm cho người ta nuốt nước miếng, cậu em khẩn cấp nhét một cái nhét vào trong miệng, nóng ngược hít khí lạnh, shss shss hai tiếng liền nếm được nước canh bên trong, vừa thơm vừa nóng, mang theo dầu mỡ cùng mười phần nhân thịt, nhai hai ngụm là có thể làm cho người ta thỏa mãn đến rơi lệ, hương vị vừa phải, mang theo thịt heo tươi ngon cùng rau trộn lẫn cùng một chỗ, sẽ làm cho người ta nhớ tới loại tâm tình đón năm mói.
Mặc dù bây giờ tất cả mọi người có thể ăn sủi cảo, bất cứ khi nào có thể ăn, nhưng sủi cảo của anh chú làm thì khác, sẽ làm cho cậu em có một loại mong đợi và khát vọng năm mới khi còn nhỏ, giống như anh chú khao khát cuộc sống trong tương lai.
Ai, hình dung không được, thơm muốn chết.
Anh chú bưng thức ăn lên, thịt chiên nhỏ, cá kho và đậu nướng, cậu em nhìn một bàn thức ăn thơm ngào ngạt, nước miếng cũng chảy ra không ngừng.
Hai người ngồi ở bàn, vô cùng ấm áp.
Cậu em gắp cho anh chú một cái sủi cảo thoạt nhìn hoàn mỹ nhất, lại chọn cho anh miếng cá lớn nhất mềm nhất trên lưng cá, không có xương cá, sau khi đặt ở trong chén của anh mới bắt đầu ăn.
Cậu em nuốt một cái sủi cảo nói: “Bằng không sau này mở quán sủi cảo coi như xong, bất quá ngẫm lại vẫn là khác, anh làm ngon như vậy, người khác ăn đều yêu anh thì phải làm sao bây giờ.”
Anh chú bưng cho hắn canh sủi cảo, muốn hắn ăn chậm một chút, đừng nóng vội, đều là của hắn.
Cậu em ăn sạch, cuối cùng còn dùng đầu ngón tay bôi chút nước canh trên đĩa, liếʍ, anh chú cười hắn thật giống chó.
Sau bữa ăn, cậu em nằm trên sô pha xoa bụng, thở dài nói, xem ra sau này sẽ ăn hết cơ bụng em.
“Nếu em bị anh nuôi mập, anh có ghét bỏ em không?”
“Ngốc, làm sao có thể.”
Anh chú dùng tay véo bụng hắn, lại bị cậu em nắm tay xuống dưới: “Ăn quá nhiều, giờ thì tập thể dục một chút đi, thức ăn tốt như vậy, sau này phải tăng cường vận động.”
Trường đại học của cậu em cách đây rất xa, mặc dù cùng một thành phố, nhưng phải mất hai giờ lái xe, ngày thường hắn sẽ ở lại trường, chỉ có cuối tuần mới có thể đến tìm anh chú.
Anh chú đều ở nhà, không có việc gì để làm, cậu em sợ anh nhàm chán, bất kể chuyện gì cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh , gọi video buổi tối, cậu em cầm điện thoại di động ủy khuất nói với anh chú: “Rõ ràng là ở một thành phố, giống như yêu xa vậy.”
Anh chú thỉnh thoảng cũng sẽ nói với hắn về việc ở nhà, nói rằng gần đây anh đang nghiên cứu món ăn, hỏi hắn nếu muốn ăn gì thì nói.
Cuộc sống bình thản nhàn nhã, qua một thời gian như vậy, cậu em phát hiện anh chú bỗng nhiên bận rộn, không biết đang bận cái gì, cũng không trả lời tin tức của hắn, cho dù đến buổi tối gọi video cũng rất mệt mỏi, luôn qua loa nói vài câu liền muốn ngủ.
Có khi thậm chí tán gẫu thì mí mắt đánh nhau, buồn ngủ muốn ngủ thϊếp đi.
Cậu em không hoài nghi cái gì, chỉ là đáy lòng bất an.
Hắn muốn biết anh chú đang bận cái gì, nói qua một cái, nhưng anh chú tựa hồ không có ý muốn nói, hắn cũng không hỏi nữa.
Cậu em nhịn không được hỏi cậu, sẽ không có cảm giác mới mẻ với mình chứ, hay là lúc đi siêu thị đi ngang qua sân bóng kia nhìn thấy học sinh trung học khác.
Ủy khuất đến lảo bạo vài câu, anh chú liền cười nói hắn suy nghĩ lung tung.
Anh chú cười mập mờ lại trêu người, chỉ có một nụ cười mang theo chút mệt mỏi kia, cũng có thể làm cho cậu em suy nghĩ cả đêm, mãi cho đến sáng hôm sau còn đang nghĩ đến anh.
Hắn thích loại giai điệu nói không nên lời này trên người anh chú, không phải sáng sủa câu người, lại chỉ một ánh mắt có thể làm cho hắn cứng rắn thật lâu, trong đầu diễn ra các loại đoạn tình cảm.
Chiều thứ sáu không có lớp học, anh chú ngồi tàu điện ngầm đến tìm hắn, hai người vừa gặp mặt cậu em liền chạy như bay tới ôm lấy anh, đυ.ng phải anh lui về phía sau một bước.
Động tác lớn khiến người ta chú ý, anh chú xấu hổ đến đỏ mặt, nắm lấy tay anh lắc lắc, cậu em liền nâng anh hôn một cái.
Hai người đi ven đường, vừa vào thu, thời tiết lúc lạnh lúc nóng, đại khái là do buổi sáng mưa, lúc này có chút lạnh, hai người đi một hồi ở ven đường nhìn thấy xe đẩy khoai lang nướng.
Không nghĩ tới sớm như vậy, vừa thổi gió lạnh đã bán cái này, anh chú nhìn hai cái, cậu em hỏi anh có muốn ăn hay không, mua hai củ nóng hổi, nâng ở lòng bàn tay ăn.
Anh chú mặc ít, áo sơ mi mỏng manh thổi qua, là có thể gợi lên đường viền bên hông, cậu em bảo anh đứng ở bên trong, nhìn hắn xoa xoa tay.
Cậu em nói, “Em muốn ăn của anh.”
Anh chú “hả?” một tiếng, nói không phải giống nhau sao, cậu em nói thoạt nhìn của anh càng ngon hơn, anh chú biết mánh khóe của hắn, cười cho hắn ăn, không nghĩ tới cậu em tiến lên ở khóe miệng anh hôn một cái.
Cậu em rất thích hôn anh, kỳ thật cũng không có nguyên nhân rõ ràng gì, chính là thích, thích vô cùng, thích muốn chết, cho nên mặc kệ ở đâu, nhìn thấy cái miệng mềm mại kia, luôn muốn cắn một cái, hôn một cái.
Anh chú đã quen rồi.
Anh cũng sẽ yên lặng suy nghĩ, thói quen trước kia là thói quen nấu cơm trong bếp, chờ đàn ông về nhà, quen với mùi khói dầu và dọn dẹp, mà bây giờ là thói quen được yêu thương và hôn.
Hai người nắm tay nhau đi một lúc, anh chú đột nhiên nói, “Anh có điều muốn nói với em.”
Cậu em hỏi anh điều gì, anh chú do dự một lúc, mặt hơi đỏ, nhưng không nói gì.
Cậu em nắm lấy lòng bàn tay của mình và hỏi: “Tại sao, làm cho em hoảng sợ, anh vẫn còn giữ bí mật với anh?”
Anh chú khép miệng lại, khóe miệng lại tràn ra ý cười, cùng hắn nắm tay xuyên qua một con đường phía sau trường học đi vào một tiểu khu cao cấp.
Nơi này cách trường học chỉ có hai con đường, chờ đi qua một con hẻm nhỏ, bốn phía không có người, cậu em ngừng lại, đưa tay ôm lấy anh.
“Bỗng nhiên em thấy hoảng hốt, anh có chuyện gì muốn nói cho em biết, đừng dọa em, là tin tốt hay là tin xấu?”
Anh chú không nghĩ rằng hắn sẽ suy nghĩ lung tung, dán vào hắn nói, “Đừng lo lắng, là tin tốt.”
Anh chú tuy rằng không đem tất cả suy nghĩ trong lòng biểu hiện trên mặt, nhưng đuôi mắt cùng khóe miệng luôn cong lên, có thể làm cho người ta chân thành cảm nhận được niềm vui trong đáy lòng, cậu em nhìn bộ dáng đáng yêu của anh, ôm chặt lấy anh xoa xoa một cái, hôn khóe miệng hắn nói: “Đừng ở chỗ này quyến rũ em, hỏng chết. ”
“Anh, anh nào có.”
Anh chú bị hắn đè lên tường hôn môi, mặt đỏ bừng bừng, đầu lưỡi ướŧ áŧ cùng hắn quấn lấy một chỗ, trao đổi một nụ hôn ngọt ngào mà dài dằng dặc.
Anh chú nhịn không được búng trên trán hắn, nói đừng suy nghĩ lung tung, lát nữa cho em kinh hỉ
Bọn họ đi qua con hẻm nhỏ, lại đi đến cuối, là hoa viên ở tiểu khu, cậu em không hỏi thêm cái gì, mà vẫn đi theo anh.
Khi đi đến một tòa nhà trong cùng, anh chú quẹt thẻ và đưa hắn lên tầng hai, mở cửa bằng chìa khóa.
So với ngôi nhà trước đó nhỏ hơn một chút, là ngôi nhà mới đã được trang trí, rất ấm áp và thoải mái, bên cạnh phòng khách có một cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn, và nhà bếp mở.
Lúc trước bảy tám phần đồ đạc trong phòng đều đã chuyển tới đây, cái ghế sô pha da màu nâu kia đã biến mất, thay vào đó là một cái ghế sô pha màu xanh sẫm thoải mái hơn, dài hơn, ngồi trên sô pha vừa vặn có thể nhìn thấy cây đa rất thô rất cao ngoài cửa sổ sát đất, phía dưới chính là hoa viên bọn họ vừa nhìn thấy.
Anh chú đã bán ngôi nhà trước đó của mình, thay thế bộ mới này, hoàn toàn từ bỏ tất cả mọi thứ về quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Cậu em đã cho anh can đảm và tình yêu để sống lại, và anh cũng tặng lại.
Gần đây anh đang làm chuyện này.
Anh đứng bên cửa sổ, nói với cậu em: “Nhà trước kia đã bán đi, thay đổi căn hộ này, em thích không, cách trường học rất gần…” Cậu em không nói gì, anh chú nắm lấy tay hắn và nói: “Anh vẫn còn ở gần cửa hàng, nhưng vẫn chưa nghĩ ra để làm gì, mặc dù rất nhỏ, nhưng muốn thương lượng với em, làm gì thì tốt…”
Anh chú nghĩ mình có thể quá xúc động hay không, tự mình giải thích cho cậu em, mình cũng không phải muốn quấn lấy hắn một tấc cũng không rời cuộc sống của hắn, cậu em lúc nào muốn đến ở cũng được, ở trường cũng có thể, về nhà cũng có thể, nếu như hắn đến, mình tùy thời có thể nấu cơm cho hắn, nếu không đến, bọn họ cũng có thể đi ra ngoài hẹn hò…..
Hắn còn vắt hết óc giải thích, vừa ngẩng đầu lại phát hiện vành mắt cậu em đỏ lên.
Anh chú ngạc nhiên: “Em sao vậy?”
Cậu em bĩu môi nói: “Sau khi ở bên anh, em không còn ngầu nữa… Sao anh lại giỏi như vậy?”
“Anh tốt đến mức này, làm cho em cảm thấy mình một chút cũng không đủ tốt.”
Cậu em dụi mắt nói: “Em như vậy có phải là quá trẻ con, anh không ghét em, em rõ ràng ngầu như vậy, nhưng ở trước mặt anh lại thành một kẻ ngốc.”
Anh chú làm cho hắn hiểu cái gì là thích, cái gì là quan tâm, cái gì là muốn cùng nhau sống phần đời còn lại, tình yêu ôn hòa mà bình phàm.
Tất cả xúc động của hắn, du͙© vọиɠ tuổi dậy thì, điên cuồng, kiêu ngạo bất tuân, đều ở trước mặt anh chú mài hết góc cạnh, hóa thành xuân thủy nhu tình, ở trong cơ thể từng chút từng chút lan ra.
Tình yêu không phải là du͙© vọиɠ lung tung, mà là tế thủy trường lưu làm bạn.
Tế thủy trường lưu:Anh chú lắc lắc chìa khóa trong tay, từ trên móc khóa lấy ra một cái, trịnh trọng đặt ở trong lòng bàn tay cậu em.
Cậu em nắm chặt trong lòng bàn tay.
Anh chú cười nhạt, nhẹ nhàng, sạch sẽ, đồng tử lấp lánh ánh sáng. Ngay cả khi cuộc sống gặp phải rất nhiều bất công và hỗn loạn, cuối cùng, anh sẽ dùng thái độ tốt nhất, dịu dàng nhất để chào đón một ngày mới, và những người mới xung quanh anh.
Mọi người luôn luôn nhìn về phía trước, anh hiểu.
Công làm cho anh cảm nhận được tình yêu, bình thản trong hôn nhân, mà cậu em cho hanh biết, cuộc sống bình thản vẫn có tình yêu nóng bỏng.
Dáng người cậu em lớn hơn anh một vòng, đưa tay kéo anh vào trong ngực, ôm mãi không buông, vừa mở miệng thanh âm đều phát run.
“Anh rất muốn kết hôn với em, cùng em sống phần đời còn lại.”
Cậu em cúi đầu hôn khóe miệng anh, từng chữ từng chữ, rõ ràng nói: “Thật muốn gả cho anh. ”
Anh chú giương lên một nụ cười, hắn bỗng nhiên phát hiện, sau khi mình cùng hắn ở cùng một chỗ, luôn luôn cười, bất giác, phát ra từ nội tâm.
Anh chú nhấp vào khóe miệng đỏ ướt: “Được, anh đồng ý.”
PS: Lời thoại của cậu em ở đây nói ‘Rất muốn kết hôn với anh’, bởi vì muốn thể hiện tình cảm của hai người là lẫn nhau, bình đẳng, không ai mạnh mẽ hơn, ai mạnh ai yếu, cũng không phải là một người yêu bá đạo, mà là một đoạn tình cảm, sẵn sàng trả giá cũng sẵn sàng chấp nhận, cậu em là đàn ông, anh chú cũng là đàn ông, vì vậy trong mối quan hệ này họ đóng vai một người đàn ông đối xử với tình cảm này trịnh trọng và nghiêm túc.
Hết