- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Nam Nhân
- Chương 2
Lão Nam Nhân
Chương 2
Edit by Mặc Hàm
Anh chú và công
Anh chú là người từ thành phố nhỏ khác gả tới rất lâu, cẩn thận đếm ngón tay tính toán, cũng gần mười năm.
Anh không có bạn bè cũng không có người thân, hết thảy đều là công cho anh, ngoại trừ thích cùng yêu thương, còn có ỷ lại.
Gia thế công hiển hách, bộ dạng đẹp trai, có tiền, vô số người ngấp nghé, lại cưới anh, hơn nữa đối với anh rất tốt.
Anh chú sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng luôn bị dỗ dành giống như ngậm mật, liền dán vào ngực công, nghe nhịp tim của hắn, sau đó thanh âm thấp giọng nói, em cũng yêu anh.
Công sẽ sờ sờ đầu anh, cúi xuống hôn một cái.
Mấy năm đầu cũng coi như không tệ, anh chú thích quanh quẩn trong phòng bếp, thay đổi cách làm đồ ăn cho hắn, công cũng sẽ về nhà đúng giờ, thân thiết với anh một phen, nhưng mặc kệ bao lâu, mặc kệ dạy như thế nào, anh chú ở trên giường vẫn ngượng ngùng muốn chết, cái gì cũng sẽ không, chỉ là mở hai chân ra cũng đã ngượng ngùng đuôi mắt đỏ lên, sắp khóc ra.
Du͙© vọиɠ công rất nặng, luôn ở trên người anh nặng nề xâm chiếm, thường ngày liền muốn làm anh, thân thể anh chú trắng bệch như xác chết, tất cả đều là vết hôn cùng dấu ngón tay của hắn, thường xuyên bị làm đến mức hai chân run rẩy, ngày hôm sau run rẩy đứng lên nấu cơm cho công.
Anh chú thật sự không biết phải làm thế nào ở trên giường lấy lòng hắn, vì thế thu xếp cuộc sống gọn gàng ngăn nắp, muốn tránh né sự tàn bạo trên giường.
Nhưng công không muốn buông tha anh, có đôi khi thừa dịp anh nấu cơm, liền ôm người lên, gầy như vậy nhẹ như vậy, đặt trên tường liền muốn làm, anh chú bị dọa ôm cổ hắn, phía dưới kẹp chặt, khóc sướt mướt: nồi, trong nồi còn hầm thịt bò…
Công sờ một cái, rõ ràng đều bị mình làm ướt thế này, liền hung ác hôn, muốn làm, anh chú đứng không vững, quỳ xuống đất, hắn liền ném người lên giường làm, anh chú vừa sợ vừa lo lắng thịt bò, vẫn đỏ mắt nhỏ giọng khóc, sau đó công thấy khóc phiền, qua loa xuống giường liền rời đi.
Anh chú nghe thấy tiếng đóng cửa, run rẩy làm sạch bản thân và nhà bếp.
Anh thừa nhận mình không có tình thú, không biết làm thế nào lấy lòng công, hơn nữa hôn nhân chính là như thế, là món ăn gia đình ngán ngẩm, nước đun sôi để nguội, giống như anh chú, lâu ngày liền không có hứng thú.
Cho nên công đi tìm người khác, hắn vốn muốn chọc tức anh chú, để cho anh học một chút, không nghĩ tới anh chú vẫn nhu nhược như trước ở trong phòng bếp, ngay cả một câu cũng không dám nói, bộ dáng hèn mọn kia nhìn liền chán ghét.
Cho nên công càng lúc càng quá đáng, liền đem người mang về làm, nhưng anh chú vẫn như cũ cái gì cũng không chịu nói, hắn đơn giản không trở về, ở bên ngoài mua nhà cho tình nhân, hai người đi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống.
Trong lòng hắn không nỡ, dù sao đây cũng là một người đàn ông ngủ bên cạnh hắn rất nhiều năm, trước khi đi, hắn nắm chặt chìa khóa nhìn chằm chằm tạp dề của anh chú trong chốc lát.
Tạp dề của nam nhân vẫn là do hắn mua, lúc trước kết hôn không bao lâu, hắn hỏi anh chú thích gì, muốn tặng quà gì, trước kia bên ngoài đám ong bướm kia đều muốn tiền, muốn chạy xe, muốn nhẫn kim cương, muốn đồng hồ đeo tay, tai anh chú đỏ bừng, ở trong ngực hắn rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi nói, em muốn một cái tạp dề.
Vì vậy, sau này mỗi ngày khi em nấu ăn sẽ nghĩ về anh, nấu ăn sẽ ngon hơn.
Công cười anh chú ngốc, là một tên ngốc, anh chú cười như một đứa trẻ.
Anh mặc tạp dề đó bao lâu rồi, 7 năm? Tám năm? Hay 10 năm? Phía trên in hoa đã có chút trắng bệch, ngay cả dây đeo nơ buộc phía sau cũng biến thành mảnh nhỏ, công đi, giúp anh mở ra, một lần nữa buộc một cái nơ.
“Buổi tối còn về ăn cơm sao?” Anh chú búng bột mì trên tay hỏi hắn, nói: “Gói sủi cảo, là nhân trứng hẹ, anh thích ăn nhất, tỏi tây cắt rất mỏng, còn có tôm bóc vỏ.”
Hắn buông tay xuống và nói, “Không.”
Anh chú và cậu em
Anh chú biết mục đích của hắn đến là gì, và anh đã hiểu ngay từ đầu.
Anh đã thích người đó rất nhiều năm rồi, cùng người mình thích làm rất lâu, nhưng anh hết cách rồi, thiếu niên cũng không có.
Thiếu niên nhỏ hơn anh rất nhiều, có thể là bao nhiêu, hình như là một học sinh trung học, anh dùng bàn tay xoa bột mì trốn sau lưng lén lút tính toán, chà xát đầu ngón tay bột mì nghĩ, phải mười tuổi đi, có thể hơn mười tuổi, quá đáng sợ.
Ngày đầu tiên cậu em đến đã đè anh lên tường hung tợn, chóp mũi đều dán vào chóp mũi anh, chất vấn anh: “Vì sao đυ.ng vào anh trai tôi, vì sao cướp người đàn ông của tôi, mẹ nó anh có phải muốn chết không?”
Anh chú cho rằng là tình nhân bên ngoài của công, hung dữ như vậy, trước kia tốt xấu gì cũng coi mình là vợ, cho dù ở nhà làm, cũng đều là liếc mắt nhìn anh, hỏi anh khi nào thì có chỗ, người trước mặt này thì ngược lại, giống như là mình làm sai cái gì.
Sau đó anh mới phản ứng lại, đây không phải là tình nhân của công, là anh trai hắn cùng chồng mình lên giường, còn ở bên ngoài có tổ ấm nhỏ ngọt ngào.
Cậu em biết ngọn nguồn, sau khi tỉnh táo lại, đầu tiên là mắng anh một trận.
“Mẹ nó anh không biết quản tốt người của mình sao, phế vật, cùng người khác chạy trốn, mẹ nó anh còn ở nhà nấu cơm, anh làm cho ai ăn?”
“Nấu cơm thì sao, sao mẹ nó anh không đi nhà hàng làm đầu bếp, anh còn có phải là đàn ông hay không, nấu cơm cho chồng anh và người đàn ông khác ăn?”
Dù sao nói chuyện khó nghe, cái gì cũng nói, anh chú cũng không để ý, yên lặng tiếp tục làm sủi cảo.
Sau đó cậu em mắng chán rồi, ngửi thấy mùi sủi cảo mới ra nồi, bụng sôi ục ục, liền cùng anh chú mặt đối mặt ăn một nồi sủi cảo, nhân hẹ, bên trong đều có một con tôm bóc vỏ rất lớn.
Cậu em ăn xong còn uống canh sủi cảo, đang lau miệng muốn nói chồng anh ăn ngon như vậy còn chạy với người khác, vừa ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân cư nhiên khóc.
Đôi mắt hồng nóng lên, nước mắt bên trong từng viên lớn rơi vào trong canh sủi cảo.
Cậu em có chút hoảng hốt, vội vàng nói: “Không phải chỉ ăn mấy cái sủi cảo của anh sao, tiếc thế thì lần sau bồi thường anh là được rồi. ”
Cậu em thường xuyên đến, dù sao anh trai hắn cũng không về nhà, cha mẹ không ở nhà, căn nhà lạnh lẽo kia cũng không khác gì quan tài lớn, hơn nữa đầu bếp trong nhà nấu cơm cũng không ngon như anh chú nấu.
Ngoài miệng hắn nói chờ anh mình, anh trai hắn không về nhà hắn sẽ không đi, kỳ thật thật sự cảm thấy anh chú nấu cơm rất ngon.
Anh chú hỏi hắn muốn ăn gì, hắn nói, anh làm cho hắn ăn, hắn ăn no và nằm trên ghế sofa chơi game.
Anh chú không biết cách ăn mặc, không mặc cái gì áo vest quần âu , hoặc là đồ sεメy, ở nhà thường mặc đều là quần ngủ rộng thùng thình, màu lam đậm, áo sơ mi trắng, cũng không phải là cảm giác tơ lụa như trong tưởng tượng, hoặc là gọn gàng thỏa đáng, ủi thập phần vừa người, mà là một chiếc áo sơ mi trắng thoạt nhìn đã rất lâu, tay áo giặt đều có chút bung chỉ, cũng không đổi, giống như tạp dề rách của anh.
Cậu em không biết vì sao anh không đổi, bất quá nghĩ lại cũng đúng, nhất định là công đưa cho anh, công ở bên ngoài tặng người ta đồ mấy trăm ngàn mấy triệu, ở nhà liền đưa đồ chơi rách nát như vậy cho anh chú này, còn anh thì xem nó là bảo bối.
Cậu em tức giận không nói nổi, hắn cảm thấy anh trai mình cùng công chạy, anh chú cũng có trách nhiệm, nếu không phải uất ức phế vật như vậy, nam nhân của anh cũng sẽ không đi tìm người khác, như vậy anh trai hắn cũng sẽ không chạy theo người khác, hắn cũng không cần ở chỗ này tức giận.
Hắn càng nghĩ càng tức giận, đóng cửa và rời đi.
Vài ngày sau đó không đến, sau đó là những ngày mưa.
Cậu em là học sinh lớp 12, vừa tan học, ra ngoài mưa to, hắn bị ướt một phần, đi trung tâm thương mại tránh mưa, kết quả nhìn thấy bên cạnh bán tạp dề, ba mươi chín đồng chín một cái, còn tặng một quả cầu dây.
Hắn nghĩ cái tạp dề rách này nhìn thế nào cũng tốt hơn cái kia của anh chú, hắn đi qua muốn mua, kết quả thấy đây chính là cái công mua cho anh chú.
Có 39 đồng 9.
Cậu em không biết vì sao lại càng tức giận, trái tim đau nhói, hắn vừa nghĩ đến anh chú mỗi lần cởi tạp dề đều phải gấp lại đặt lại càng tức giận, hận không thể ném tạp dề của anh đi
Cậu em chạy lên lầu mua hai chiếc tạp dề 1.000 đồng, hung hăng ném lên người anh.
Trời mưa, anh chú cho rằng hôm nay hắn sẽ không tới, liền tự mình ăn chút thức ăn thừa, thấy hắn tức giận xông lên, giống như một con chó điên nhào vào, tưởng là đói, nói đi nấu mì.
Trên người cậu em còn vương nước, ướt sũng, nắm tay anh chống lên tường, dùng đầu gối chống vào chân anh, buộc mũi chân anh đứng không vững trên mặt đất.
Anh chú phía dưới bị cọ xát hai cái, trên người nóng lên, anh quay đầu nói, cậu đừng như vậy, rất ấu trĩ.
Trong một mối quan hệ, trả thù là suy nghĩ ngây thơ nhất.
Cậu em một tay nắm lấy cổ tay anh, đè lêи đỉиɦ đầu, dán vào gáy anh: “Cũng không phải trả thù, chính là đơn thuần muốn làm anh.”
Sức mạnh tay của cậu em rất lớn, học sinh trung học, một cỗ sức mạnh không có chỗ dùng, thậm chí so với khí lực công còn lớn hơn, ôm anh chú đặt ở trên sô pha, anh chú bị hắn ướt sũng ôm lấy, hai tay nắm chặt.
Lúc cậu em hôn anh rất hung dữ, so với mưa lớn bên ngoài còn đáng sợ hơn, anh chú sẽ không cự tuyệt, rõ ràng lại dùng sức đẩy ra, lại bị ôm càng chặt hơn, anh nghe thấy tim mình cùng nhịp tim cậu em quấn lấy nhau, đinh tai nhức óc.
Cậu em hôn khắp toàn thân anh, hôm nay không nấu cơm, không có mùi khói dầu, ngược lại còn có mùi sữa tắm nhàn nhạt, anh chú dùng sữa tắm cũng không có tình thú gì, là loại hương vị nhạt nhẽo nhất, nhất định phải dán lên da dùng sức ngửi mới có thể nếm được.
Lúc cậu em tiến vào anh vẫn khóc, tiếng khóc rất nhẹ, giống như bị khi dễ đến hỏng, che miệng mình đang ô ô thở dốc, cậu em đẩy tay anh ra, nói không có người khác, anh kêu ra, tôi muốn nghe.
Anh chú không phải loại tẻ nhạt như hắn tưởng tượng, ở trên giường ngốc muốn chết, chân không treo được thắt lưng hắn, còn muốn hắn lấy tay đỡ, làm đau cũng sẽ không nói đau, liền vụиɠ ŧяộʍ cắn mu bàn tay mình, sảng khoái cũng không nói sảng khoái, che mặt dùng phía dưới vụиɠ ŧяộʍ kẹp.
Hắn cảm thấy đáng yêu muốn chết.
Làm hai lần mới dừng lại, hắn giúp anh chú đi dọn dẹp.
Khi dùng tay rửa cho anh chú lặng lẽ nói một câu, cậu thật tốt.
“Tôi tốt chỗ nào?”
“Trước kia đều là tôi tự mình xử lý, cho tới bây giờ hắn chưa từng giúp tôi.”
Anh chú vừa nói xong, mới ý thức được mình có thể nói sai, bị ngón tay ở phía sau nặng nề đâm thẳng lên, nước mắt trên đỉnh đều chảy ra, không nói lời nào nữa.
Cậu em muốn anh nói lại lần nữa, anh ngậm chặt miệng, không nói gì cả.
Sau đó cậu em lười đi, muốn anh mặc tạp dề mới mua của mình làm một lần nữa, hai người làm xong, cậu em ở trên giường kia ôm anh ngủ.
Anh chú ngủ nông, thức dậy lúc nửa đêm, nghe thấy động tĩnh ở hành lang.
Anh chui ra từ trong ngực em trai, đi tới cửa, còn chưa kịp tiến lại gần nghe, cửa bỗng nhiên mở ra.
Anh thấy công uống rượu say, đứng ở cửa.
Công quàng vai anh, say khướt dán lên: “Vợ ơi, anh nhớ em.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Nam Nhân
- Chương 2