Chương 1: Rượu độc

Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mái hiên của cung điện, ngói lưu ly tỏa sáng. Bóng của cung điện kéo dài trên mặt đất. Sự ồn ào náo nhiệt trong kinh thành còn chưa tan đi, hoàng cung vẫn như thường ngày yên tĩnh đến sợ hãi.

Trong thư phòng tấu chương đã xử lý xong được đặt sang một bên, chất thành một trồng cao như núi. Lão hoàng đế ngồi ở trên bàn, nhìn vào không trung trong một thời gian dài. Hắn năm nay 45 tuổi, đây cũng là độ tuổi sung sức nhất của đàn ông. Trên mặt lão hoàng đế tối sầm lại, mang một nỗi u sầu của tuổi trung niên, hương vị của tìиɧ ɖu͙© và sự khao khát hiện rõ trên nét mặt.

Làm hoàng đế vốn dĩ không nên có nhiều chuyện khiến cho hắn ưu sầu. Nhưng bây giờ trong đôi mắt trống rỗng của lão hoàng đế lại mang một nỗi ưu sầu.

Khi mặt trời chậm rãi xuống núi, lão hoàng đế rốt cục cũng thở dài, sai người gọi đứa con thứ hai của hắn tới.

Đứa con thứ hai của hắn đến rất sớm. Đây rõ ràng là một niềm vui vẻ. Thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt, tuy rằng nghe lời nhưng trên mặt lại không mang theo niềm vui.

Lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào đứa con trai thứ hai của mình. Hắn có chút nhớ không ra, mình đã rất lâu rồi chưa trò chuyện cùng với con.

Mà bây giờ nhìn lại hài tử sắp cặp quan, lão hoàng đế bất ngờ nhớ tới đứa nhỏ đang bị mình giam cầm, đứa nhỏ mà hắn từng sủng ái nhất.

Nên hạ quyết tâm rồi, lão hoàng đế nghĩ như vậy, rốt cục mở miệng nói với đứa con thứ hai đang đứng trước mặt: "Đem chén rượu này đưa đến Phán Mệnh Ty." Nói xong, hắn bảo thái giám đang đứng ở một bên bưng chén rượu đã chuẩn bị xong đưa cho nhị hoàng tử.

Chén rượu kia toàn thân xanh biếc, dùng ngọc thượng hạng làm thành. Màu xanh biếc làm cho người ta nhớ tới mùa xuân hoa thơm gió nhẹ, cũng làm cho lão hoàng đế cùng nhị hoàng tử đều nhớ tới một người. Một người đàn ông sẽ uống ly rượu độc này.

Lão hoàng đế lại nhìn chén rượu trong chốc lát, hai tay cầm chén trà nhẹ nhàng thở dài, mở miệng nói: "Ngươi nhất định phải nhìn ca ca ngươi uống nó, có hiểu không?”

Nhị hoàng tử đứng bên cạnh lão hoàng đế, từ lúc tới đây vẫn chưa nhìn thẳng vào hoàng đế, nên không biết rõ đôi mắt đào hoa rực rỡ kia bây giờ lại tĩnh mịch cô độc như vậy.

Mặt của Nhị hoàng tử cứng đờ lại. Môi hắn nhúc nhích vài cái, phảng phất như đang muốn nói gì đoa, cuối cùng lại không nói ra, chỉ cung kính tiếp nhận cái khay kia, liền lui ra ngoài. Hắn sắp dựa theo chỉ thị của phụ hoàng hắn, đi đầu độc một người hắn vốn không tình nguyện gϊếŧ chết.

Lão hoàng đế im lặng trong chốc lát, đem ly trà đã nguội buông xuống, phảng phất như đã hạ một quyết định rốt nặng nề. Hắn nói. "Chuyện kế tiếp, nhờ ngươi vậy"

Vì thế từ bình phong phía sau lão hoàng đế đi ra một người, mặc quần áo màu xanh, mang trên mình khí tức gió bắc lạnh thấu xương . Người nọ ôm quyền quỳ xuống: "Thần nhất định không phụ ủy thác"

Trong giọng nói mang vẻ trịnh trọng, như dù có chết cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Lão hoàng đế chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Đi đi."

Nhị hoàng tử đã đến cửa Phán Mệnh Ty. Hắn vừa xuống xe ngựa, trước cửa liền có thị vệ tiến lên: "Điện hạ, mời đi theo ta" Là bộ dáng đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi chuyện.

Khuôn mặt của Nhị hoàng tử giờ đây cứng đờ đến lợi hại. Dù hắn đã ở trên xe hít sâu rất nhiều lần, cố gắng muốn làm cho nhịp tim của mình bình phục lại, nhưng rốt cuộc cũng không có nhiều tác dụng.

Nhị hoàng tử cố gắng kéo lên một nụ cười vặn vẹo, gật gật đầu với người nọ, liền đi theo phía sau thị vệ, tiến vào Phán Mệnh Ty.

Phán Mệnh Ty từ trước đến nay vẫn thuộc về Hoàng đế, phán quyết chính là vụ án Huyền Chi Lai Huyễn, giam giữ cũng là phạm nhân thập phần hung ác, bên trong nhà giam một mảnh đen tối, thập phần đáng sợ.

Nhị hoàng tử vừa bước vào, trước mắt chợt tối sầm lại, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lúc này thị vệ đã đi trước một đoạn đường. Hắn vội vàng lấy lại tinh thần nhanh chóng đi theo sau tên thị vệ.

Vòng qua từng tòa nhà giam, không biết đã đi bao lâu, đột nhiên tên thị vệ dừng lại, thì ra đây là phòng giam sâu nhất ở đây, thị vệ lấy chìa khóa ra mở cửa phòng giam, lùi lại nhường đường, ý bảo mời nhị hoàng tử đi vào.

Vì thế nhị hoàng tử biết, người hắn muốn gặp, đang ở trong phòng giam này. Hắn nơm nớp lo sợ đi vào, lập tức nghe được một tiếng "rắc rắc", cửa phòng giam lần nữa bị khóa lại, thị vệ gật đầu với hắn một cái, xoay người rời đi rồi biến mất ở cuối con đường.

Nhị hoàng tử trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng cũng chỉ đành tiến lên phía trước, gọi vài tiếng "Hoàng huynh". Hắn vừa kêu, vừa đánh giá phòng giam này.

Phòng giam rộng rãi, không có dơ bẩn như phòng giam mà hắn từng thấy qua, một nửa đống cỏ khô được chất đống, gom chúng lại thì vẫn có thể miễn cưỡng thành một cái giường. Lúc này, hoàng huynh của hắn đang dựa lưng vào tường ngủ gật, mái tóc dài xõa xuống đất, vì không được chải kỹ nên có vài loạn tóc rối lại với nhau, bộ dáng trông thật chật vật. Nhưng vị hoàng tử này trước sau như một, vẫn giữ được dung mạo tuyệt mỹ của mình, phản phất như tiên nhân hạ phàm, khiến người khác mê mẩn.

Nhị hoàng tử bĩu môi, trong lòng không thể không thừa nhận Phế thái tử quả thật là rất đẹp. Hắn lại kêu vài tiếng, liền thấy lông mi thật dài của người nọ chớp chớp vài cái rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Phế thái tử sau khi tỉnh lại liền có vẻ mặt lạnh như băng, hắn liếc mắt nhìn em trai của mình một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cười lạnh hỏi: "Sao, phụ hoàng muốn cho ngươi tới tiễn ta lên đường?" Nụ cười kia thập phần chói mắt, nửa điểm cũng không thấy vẻ tao nhã của trước kia.

Nhị hoàng tử run lên một chút, liền nghe Phế thái tử lại hỏi: "Ồ! thứ ngươi mang đến, là rượu hay là thuốc?"