Chương 3

- Con nhỏ này đáo để thật. Hùng cười lớn nói với Hoàng

- Tao mà lại thua con nhóc đó hả. Hoàng tu 1 ngụm rượu rồi cay cú nói

- Thế mày tính làm j nó, tao ko muốn bị hun như chuột 1 lần nữa đâu

- Chuột ah? Hoàng như nảy ra cái j đó rất là sang kiến

- Con gái ai mà chả sợ chuột, nhất là nó ở 1 mình nữa, mai tao sẽ bỏ vào nhà nó mấy con xem thế nào

Nói là làm Hoang kiếm đâu đc mấy con chuột chết to đùng, bỏ ngay trước cửa nhà Trúc, đi học về Trúc thấy 1 lũ chuột lúc nhúc ở trước của nhà mình.

- Lại là cái tên trời đánh đó. Trúc lẩm bẩm

Sáng hôm sau, khi ra ngoài Trúc gặp Hoàng cũng chuẩn bị đi, Trúc gọi

- Anh kia, đứng lại đã

Hoàng cười thầm trong bụng, chắc là nó ra xin mình đây, Hoàng cười khẩy quay lại thì thấy Trúc nói

- Hình như cái này là của anh để quên

Nói xong Trúc cầm 1 nắm 3-4 cái đuôi chuột giơ lên trước mặt Hoàng. Lúc này mặt Hoàng tái mét (vì sợ và ghê) và Trúc cầm tay Hoàng lên đặt lũ chuột vào đó (tất nhiên Trúc đeo găng tay rùi) Hoàng nhận ra điều j đó và giãy nảy lên

- Aaaaaaaaaaaaaaaaax, ghê quá, cô làm trò gì vậy?

- Ko phải của anh sao, nhận đi, Trúc cầm mấy cái đuôi chuột lên mà chạy theo Hoàng

- Vứt đi, cô là quỉ hả?- Hoàng sợ hãi la lên

Trúc đem bỏ lũ chuột vào sọt rác rồi quay ra cười khẩy.

- Anh sợ sao, sợ thì đừng bày đặt dọa ng` khác chứ, mấy trò trẻ con này nên chấm dứt đi. Và Trúc đi 1 mạch để lại Hoàng đằng sau vừa xấu hổ vừa tức phát điên lên được.

Tại sao lại có hạng người như thế chứ, chỉ biết bắt nạt người khác thôi_ Trúc vừa đi vừa nghĩ. Cô móc chiếc dây chuyền có mặt là viên đá màu xanh ra, bố cô nói đây là viên đá may mắn, khi đeo nó vào cô sẽ tránh đc mọi điều xui xẻo trong cuộc sống và viên đá này sẽ tìm cho cô 1 tình yêu đích thực.

- Đá ơi, giúp tao trừng trì cái tên hung thần đó đi_ Trúc lẩm bẩm

Vừa đến lớp đã gặp Dung, Dung hớt hải hỏi Trúc

- Sao, hôm qua có chiện gì hok, tên “hung thần” đó có làm j bồ ko

- He he làm j nổi Trúc chứ, tý ra canteen Trúc kể tường tận cho bồ nghe. Trúc nháy mắt với Dung

Cả buổi học đó Dung cứ hồi hộp chuyện của Trúc, vừa có chuông báo ra chơi là nó kéo tuột Trúc ra canten. Canten của trường khá rộng và đẹp lại nhiều món ăn, Trúc nhà ta cũng háu ăn lắm cơ he he. Sau khi gọi đồ ăn xong, Trúc mới từ từ kể chuyện cho Dung nghe. Dung như nuốt từng lời của Trúc, mỗi tình huống xảy ra và cách giải quyết của Trúc đều khiến Dung đi hết từ ngạc nhiên này đên ngạc nhiên khác.

- Đó chuyện là thế đó. Trúc uống 1 ngụm sữa và kết thúc câu chuyện của mình

- Ha ha ha ha đúng là đáng đời tên cáo già - Dung cười ngặt nghẽo, mà sao hắn có thể đối xử như thế với 1 cô gái chân yếu tay mềm như bồ nhỉ? Tớ ước gì đc nhìn cái bản mặt của hắn lúc bị dí con chuột vào tay, mà Trúc cũng bạo thật, là mình chắc xỉu tại chỗ lun hi hi hi

Ặc, Dung nhà ta lại chưa bit 1 chuyện nữa của Trúc, Trúc ko chân yếu tay mềm chút nào, cô tập thể thao từ lúc 5 tuổi, học võ từ bé nên rất khỏe, hồi học ở trường cũ cô đã từng là đại tỷ ở trường và cả lũ trẻ xóm cô, Trúc rất hung dữ hay đánh lộn với con trai. Tuy vậy sau này đã gặp 1 chuyện xảy ra khiến Trúc thay đổi hẳn tính tình ko quậy phá như thế mà trở nên ít nói và hiền lành hơn (chuyện đó như thế nào tớ sẽ đề cập sau)

- Có lẽ hắn ko thích mình ở đấy nên tìm cách đuổi tớ đi. Trúc nói

- Không biết tiếp theo hắn còn định giở trò gì với bồ nữa, bồ phải cẩn thận đấy. Mà trông mặt mũi hắn thế nào, hắn học ở đâu Trúc bít ko. Dung tò mò hỏi

- Chả bít hắn có học hành j ko mà suốt ngày thấy tụ tập bạn bè, còn hình thức của hắn thì…

Chưa nói dứt câu thì Trúc và Dung thấy ồn ào từ cửa canteen, 1 nhóm cả nam cả nữ nhốn nháo đi vào và có vẻ như đang vây quanh 1 ai đó. Trúc quay ra nhìn thì thấy 1 gương mặt quen quen, cô như ko tin vào mắt mình nữa. “Hắn, chính là hắn”- tên hung thần mà khiên cô khổ sở suốt mấy tuần nay. Dung ko để ý thấy bộ mặt đó của Trúc, nhìn đám đông xong cô quay ra nói với Trúc

- Đó là Minh Hoàng, học trên bọn mình 1 lớp đấy, hotboy của trường đấy, nghe nói con của 1 đại gia khét tiếng lắm, lũ con gái ở trường này mê anh ta kinh khủng. Cũng đúng thôi, anh ta đẹp trai, nhà giàu, học cũng pro lắm nhé, nhưng mà cũng ăn chơi lắm,

Dung quay ra nhìn thấy Trúc nhìn hotboy ko chớp mắt

- Nè, bồ có nghe mình nói ko đấy, nhìn j mà ko chớp mắt thế, bộ “sét đánh” rùi hả? he he he. Dung huých huých vào ng` Trúc

- L…à…h…ắn đ…ó. Trúc lắp bắp ko thành câu

- Hắn nào? Dung tròn xoe mắt hỏi

- Cái tên “hung thần” mà mình hay kể với bồ đó, hắn kia kìa. Trúc chỉ tay vào phía Minh Hoàng

- Bồ chắc ko, có khi nào bồ nhìn nhầm ko? Dung ko tin vào lời Trúc nói

- Trời, chắc mà, cái bộ mặt kênh kiệu đáng ghét của hắn thì lẫn vào đâu đc chứ?

Lúc này cả Dung cũng ngạc nhiên ko kém Trúc, cả 2 cùng hướng mắt về tên hung thần hotboy, hóa ra tên “hung thần” bấy lâu nay mà Trúc kể lại là hotboy của trường sao. Vậy mà từ trước đến giờ Dung cứ hình dung ra hắn phải xấu xí bặm trợn lắm cơ.

Reeeeeeeeeeeeeeeng

Tiếng chuông vào lớp kêu lên, Trúc kéo tay Dung vào lớp, và cố gắng để tên “hung thần” kia ko nhìn thấy. Trúc ko muốn gặp rắc rối với cái tên ý ở trường nữa. Sao mọi việc xui xẻo cứ dồn dập đến với mình thế này (hic hic).

Đến giờ tan học. Trúc cũng lén lút nhìn trước nhìn sau đi thẳng ra bến xe bus, cô chỉ lo gặp mặt cái tên “hung thần’ đó ở đây thôi. Rất may là hắn ta ko thấy mặt Trúc vì trường cũng khá rộng mà. Ngồi trên xe bus mà Trúc lại lôi viên đá ra mà ngắm nghía

- Tao bảo mày giúp tao trừng trị tên ác ôn đó sao lại cho nó học cùng trường với tao? Mày đáng ghét quá đi mất. Trúc nhứ nhè viên đá mà mắng làm người ngồi cạnh nó nhìn nó với ánh mắt lạ lùng (có lẽ người ta tưởng nó bị mát mát cũng nên)

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Haaaaaaaaaaaaaaaaaa, hooooooooooooooooooooooo. Hùng cười ngặt nghéo hết bên này đến bên kia, nước mắt dàn giụa,

- Mày cười đã chưa? Hoàng bực tức nói

- Con bé này mày ko làm rắn đc đâu, bây giờ theo tao mày phải làm thế này này….sau đó……………..rồi ………………Hùng thì thầm vào tai Hoàng

- Ha ha ha mày nói tao mới nhớ nhá, đấy là biệt tài của tao mà. Hoàng chảnh ngay đc

- Nhưng mà con bé đó xấu quá, ng` j như cây tre, ko hợp với sở thích của tao lắm, nhưng vì mối hận này tao đành nhịn vậy. Hoàng cố kiêu (trẻ con hết biết)

- Mà mày có biết con bé đấy học trường nào chưa? Hùng hỏi

- Mày nhắc tao mới nhớ, tao cũng ko để ý nữa, hình như nó học cấp 3, tao thấy nó mặc đồng phục mà, của trường nào nhỉ (trời ơi, trường của ông chứ của ai)

- Để tao điều tra cho, việc này thì có khó gì đâu- Hùng vỗ ngực

Hoàng ko nhận ra cũng đúng thôi, vì con gái trường Hoàng toàn mặc váy chỉ có Trúc nhà ta là thích mặc quần thôi he he he

Hoàng cười tít măt- “Mày đúng là anh e tốt của tao, he he he”

Trúc đang ở ngoài sân tưới cây, mấy khóm hoa đã bắt đầu có nụ, Trúc rất thích hoa mà, vừa tưới Trúc vừa thì thầm :”Hoa ơi, tưới nước cho hoa nè, mau lớn lên nhé!!!”. Đúng là từ hồi Trúc về đây cây cối tốt tươi, vì có bàn tay cô chăm sóc, cái dàn hoa trên sân thượng cũng đã ra hoa màu hồng li ti rất đẹp. Trúc vừa làm vừa hát khẽ mà ko biết có 1 ng` đang nghe trộm tất cả, hắn tự nhiên cười 1 mình và nghĩ “con nhóc này cũng dễ thương đấy chứ”. Nhưng ý nghĩ đấy vụt tắt khi hắn nhớ lại mỗi hận của hắn. Hoàng đến gần Trúc và cất giọng

- Này cây tre, cô làm cái gì mà cứ lẩm bẩm vậy?

Trúc giật bắn mình

- Anh…anh đứng đây từ lúc nào thế? Sao anh cứ như ma vậy?

- Tôi đứng đây từ lúc nào á? Đủ để nghe thấy cô lẩm bẩm cái gì rồi- Hoàng cười mỉm

- T..ô..i………a..nh…anh nghe hết rồi ư? Trúc lúng túng, mặt đỏ bừng như bị bắt quả tang làm khi ăn vụng

- Mà tôi…tôi làm gì kệ tôi, mắc mớ gì anh? Trúc lấy hết sức nói để xua đi cái cảm giác lúng túng của mình

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và bộ dạng lắp bắp của Trúc tự dưng Hoàng vừa thấy buồn cười, vừa thấy tội tội và thấy cô ta dễ thương hơn bao giờ hết, tự dưng tim Hoàng đập nhanh lên. Hoàng cố trấn tĩnh “Bình thường thôi mà, bình tĩnh nào,vì sự nghiệp lớn”