Chương 18: Lão gia có hỷ

Tuyên thứ không nhớ rõ đêm đó mình bị làm đến bao nhiêu lần chỉ mơ hồ cảm thấy Lục Mạn Thành nhìn qua vẫn không quá cao hứng. Mỗi lần hỏi nàng có chuyện gì, nàng chỉ nặng nề trả lời không có gì, rồi thao hắn mạnh hơn còn cọ xát vào thành thịt của tiểu huyệt thăm dò khoang sinh sản của hắn, tiến vào trong vách thịt mềm mại gần như đẩy linh hồn hắn ra ngoài.

Hoặc có lẽ là ảo giác của hắn, tuy rằng Lục Mạn Thành cho dù trong lòng có tâm sự cũng tự mình giữ kín chưa bao giờ sẽ nói cho hắn biết.

Tuyên Thứ không muốn tỏ ra quá đa cảm, đặc biệt là ở trên giường. Chỉ là trong lòng hoang mang, thậm chí hoảng loạn, rõ ràng đã là phu thê, vì sao Mạn Thành vẫn còn giấu diếm mình ở một số chuyện.

Nàng luôn như vậy, lặng lẽ gánh vác tất cả. Còn hắn cũng không thể giúp được cái gì.



Lục Mạn Thành cắm ở bên trong gần một đêm, thẳng đến canh ba vật bên trong mới tự trượt ra khỏi cái huyệt nhỏ ướŧ áŧ mềm mại.

Tuyên Thứ bị đâm đến đầu choáng váng, sau trong hậu huyệt vẫn còn chứa một đóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Mạn Thành.

Trong đầu có rất nhiều chuyện phiền muộn, tóm lại giấc ngủ này hắn ngủ không yên, lúc mộng lúc tỉnh. Nhắm mắt lại cả người giống như bám một cái ván gỗ trôi ở giữa sông lớn đen kịt lại chảy xiết, để cho dòng nước ném lên

Không trung rồi lại cấp tốc hạ xuống.

Phương Đông phiếm bạch trắng xóa, Tuyên Thứ liền hoàn toàn tỉnh táo lại, trong l*иg ngực và bụng hình như có sóng lớn cuồn cuộn, hướng cổ họng vọt tới. Nam nhân thậm chí không dám lật người vì sợ động đậy sẽ trực tiếp nôn ra ga trải giường.

Lục Mạn Thành chưa chìm vào sâu giấc ngủ nên khi bả vai Tuyên Thứ rung lên một hai cái liền đánh thức nàng. Thấy Tuyên Thứ cuộn tròn thân thể, trán thấm mồ hôi mỏng đều đang phản quang, nàng liền đoán ra, lập tức đỡ bả vai nam nhân, cẩn thận đặt thân thể hắn nằm thẳng, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa nhẹ ngực hắn.

“Lão gia, không thoải mái sao? Là tối hôm qua Mạn Thành có hơi quá đáng.”

Tuyên Thứ lắc đầu, nhưng không nói gì. cằm hắn hơi nâng lên, hai mắt nhắm chặt, lông mày hơi nhíu, hô hấp hơi co quắp, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Mạn Thành vẫn luôn như vậy. Tuyên Thứ nghĩ: bình tĩnh, chu toàn, không chê vào đâu được…

Hoàn mỹ vô khuyết như máy móc, cho dù thành hôn hắn cũng có vẻ dư thừa như vậy, thậm chí còn cản trở nàng.

Từ cục dân chính trở về không đến một ngày, hắn liền mơ hồ hối hận, có lẽ chung quy là hắn một bên tình nguyện ép người làm khó dễ. Rõ ràng bản thân không có bất kỳ năng lực nào để giải tỏa phiền não của nàng, nhưng vẫn phải thông qua giấy chứng nhận kết hôn.

Đem nàng cùng mình trói buộc, còn muốn mọi chuyện đều do nàng chiếu cố......

“Mạn Thành... ".

Cuối cùng hắn cũng gọi nàng.

“Làm sao vậy, lão gia?”

Đừng gọi "lão gia" nữa, có vẻ khách khí lời này Tuyên Thứ không thể nói ra miệng.

“Có chậu không? ".

Hắn khàn giọng năn nỉ:" Tôi…tôi có chút buồn nôn......”

Nôn ra một lần, thẳng đến khi mặt trời lên cao, Tuyên Thứ cảm thấy nước chua cũng không còn nữa, lúc này mới thoáng bình tĩnh một chút.

Cả người hắn đều suy yếu không ít, bủn rủn vô lực nằm rạp trên giường. Hắn xuất thân danh gia vọng tộc, từ nhỏ chưa bao giờ chịu khổ nhiều cộng thêm một đêm không ngủ, mất đi cảm giác thèm ăn giống như mất đi nửa cái mạng.

Lục Mạn Thành ngồi bên giường cả buổi sáng, vỗ lưng Tuyên Thứ giúp hắn thuận khí. Lão gia một đêm ngủ không ngon, đáy mắt đều phiếm xanh, tiều tụy. Hắn quá gầy, mặc dù không đến nỗi da bọc xương, nhưng vuốt ve trong tay giống như nắm một cành liễu. Lục Mạn Thành nhìn hắn, đáy lòng bỗng dưng sinh ra một chút thương tiếc.

Dù sao đây cũng là Địa Khôn của mình, không thể không đau lòng, cho dù chỉ xuất phát từ thiên tính.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới Càn Khôn cá nước chi hoan, trong lòng Lục Mạn Thành đột nhiên sinh ra cảm giác bất an.

Một tháng này, nàng cùng Tuyên Thứ làm chuyện kia không hề biết tiết chế, hầu như mỗi một lần đều phải bắn đến chất bạch dịch từ mông Tuyên Thứ tràn ra mới bỏ qua.

Thủ đoạn quăng quật như vậy, phản ứng của Tuyên Thứ bây giờ, chẳng lẽ là hắn hoài thai

Nàng nhất thời không muốn nghĩ tiếp.

“Lão gia, hôm nay hảo hảo nằm nghỉ ngơi đi, tôi đi mời bác sĩ tới cho ngài”.

Nửa vui mừng, nửa trốn tránh, Lục Mạn Thành đứng dậy rời đi. Để lại Tuyên Thứ nằm một mình ở trên giường túm chặt ga giường.



“Không cần...... Không cần lang trung...... Có Mạn Thành ở bên cạnh tôi là đủ rồi......”

Thanh âm Tuyên Thứ đều mơ hồ, nói xong hốc mắt mũi cay cay.

Lục Mạn Thành dừng bước, quay đầu nhìn về phía giường, nàng nhìn thấy một nam nhân yếu đuối đang cố gắng chống đỡ.

“Vậy sao được, lão gia. Bị bệnh phải gặp lang trung”.

Nói xong nàng xoay lại, hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của nam nhân, giọng nói cũng nhu hòa hơn một chút.

“Lão gia, nghe lời, Ngoan”.

"Mạn Thành, quay trở lại đi..."

Tiếng kêu của hắn không theo kịp bước chân của Lục Mạn Thành. Tiếng đóng cửa "Cạch" một tiếng đã không nhìn thấy thân ảnh Lục Mạn Thành trong phòng ngủ.

Nam nhân thoát lực ngã xuống giường, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt thấm ướt vỏ gối.



“Phu nhân, tin tức tốt, tin tức tốt”.

Lang trung chẩn mạch xong, cẩn thận buông cổ tay Tuyên Thứ xuống, quay đầu hướng Lục Mạn Thành lộ ra nụ cười vui mừng.

“Phu nhân, lão gia có hỉ rồi”.