Chương 14

“A, Lý thúc, là thúc à.”

Cánh cửa nhỏ của thư phòng kêu” két” một tiếng khi Lục Mạn Thành đẩy ra rồi đóng lại.

Không ngoài dự đoán, lão quản gia xanh mặt, xách đèn đứng cách đó vài bước.

Góc phía bắc thư phòng có một lối vào thông với tầng hầm, ngược lại có thể lấy vài viên đá từ đó chườm một lúc để tiêu tan vết đỏ ửng còn sót lại trên mặt nhưng Lục Mạn Thành không đến đó .

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, nàng ôm Tuyên Thứ lên giường rồi đắp chăn lên cho hắn, sau đó liền đi ra ngoài- - trái phải cũng không giấu diếm được cái gì.

Dù sao nàng trời sinh không phải Thiên Càn, trong xương cốt vẫn chảy thiên tính trung dung, cộng thêm mới hơn một tháng, lại lớn lên mới phân hóa, các loại khí quan phát dục còn không tính thành thục, lần thứ hai phân hóa.

Thiên càn phần lớn làʍ t̠ìиɦ xong không bao lâu liền có thể khôi phục thể lực như lúc ban đầu - - mặc dù bị Tín Hương của Địa khôn kí©h thí©ɧ, rất nhanh liền lấy lại uy nghiêm của mình.

Nữ nhân ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt nặng trĩu, bước đi vững vàng, hầu như không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào của việc điên đảo, nếu không phải vừa rồi đủ loại động tĩnh đều bị lão quản gia nghe thấy được, nữ nhân cố ý nói dối nhất định có thể diễn giả làm thật.

Nhưng đã không cần thiết nữa. Nàng cũng không cần kiêng dè. Dù sao nàng cũng không sợ lão quản gia. Đương nhiên cũng không sợ Tuyên thứ.

“Lý thúc, lão gia đã ngủ rồi…”

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc đến lão gia với ta nữa sao?".

Lão quản gia hiếm khi hất râu trừng mắt, liền đi tới chọt chọt vào ót nàng, chọt đến Lục Mạn Thành suýt nữa lảo đảo một cái.

" Lục Mạn Thành a Lục Mạn Thành,ngươi, ngươi cái này

——”

“Con đây chẳng biết xấu hổ , vô liêm sỉ, hèn nhát,làm nhiều việc ác, đáng đời phải xuống mười tám tầng địa ngục”.

Lục Mạn Thành thở không ra hơi, thậm chí trong lời nói nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, vốn là cung kính kính cẩn.

Kính cúi thấp đầu hơi ngẩng lên, nhìn thẳng vào lão quản gia không cao hơn nàng bao nhiêu.

"Nhưng Lý thúc, Mạn Thành thật sự không từ chối được. Dù sao hiện tại lão gia cũng rất cần con”.

Lão quản gia bóp cổ Lục Mạn Thành, tức giận đến tay đều run rẩy, trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Mạn Thành lóe lên tia sáng yếu ớt. ......

“Chính xác mà nói, là lão gia đã không thể rời đi con ”.

“Hồ nháo...... Nói năng lỗ mãng!”

Lão quản gia ôm ngực bình tĩnh lại một lúc mới có thể nói mạch lạc.

"Mạn Thành, con đừng quên, con chung quy chỉ là người hầu trong phủ. Chủ tớ khác biệt, lão gia đối xử tốt với con không có nghĩa là con có thể không coi ranh giới này ra gì! Người hầu thì nên làm tốt bổn phận của người hầu là đủ rồi, con vượt qua giới hạn như vậy, cuối cùng chỉ tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân mình mà thôi. Ta tin tưởng con là một người hiểu rõ a Mạn Thành, con sao có thể phạm sai lầm ngu ngốc như này chứ?”.

Lục Mạn Thành ngược lại không nghĩ như vậy. Ít nhất hắn cùng nàng giao hợp lúc ấy nàng nhìn không ra có sự phân biệt giữa chủ tớ.

Tận tình khuyên bảo nhưng không thể đổi lấy thái độ buông lỏng của Lục Mạn Thành, hoàn toàn ngược lại nàng càng thêm kiên quyết.

"Mạn Thành không có hồ đồ. Lão gia dù sao cũng là phàm phu tục tử, chung quy cũng có nhu cầu của Địa Khôn, bên ngoài có rất nhiều Thiên càn quyền quý ngấp nghé đến lão gia cũng không ít, Mẫn lão bản ngày đó không phải là một ví dụ sao?

"Còn nữa, vì Tuyên gia, lão gia sớm muộn cũng sẽ kết hôn, khai chi tán diệp. Nếu để cho người ngoài có cơ hội, vạn nhất gặp người không hiền thục, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi”.

"Cho nên, nhu cầu của lão gia, chi bằng để cho Mạn Thành phụ trách thỏa mãn. Dù sao lão gia cũng không thể vĩnh viễn không gặp người, nếu trên người hắn có khí tức của Thiên càn, ít nhất người bên ngoài sẽ ít động tâm tư với lão gia.

Cũng là bổn phận của Mạn Thành với tư cách người hầu.

Về phần những thứ khác, Lý thúc có thể yên tâm”.

Lão quản gia dần không có lên tiếng đáp trả, chỉ để lại trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Không phải không muốn tranh cãi, chỉ là vừa mở miệng tất cả câu chữ đều nghẹn lại ở cổ họng.

"Nói trắng ra, Mạn Thành sẽ không hoàn toàn đánh dấu lão gia, cũng sẽ không để lão gia mang thai. Mạn Thành trong lòng tự biết thân biết phận”.



Trước mặt Lục Mạn Thành nói đạo lý hùng hổ. Nửa khuôn mặt được ánh đèn chiếu sáng, nửa khuôn mặt khuất trong bóng đêm. Ông càng lúc càng không nhận ra nàng.

Hai mươi năm trước, Lý Xuân Phương đích xác hi vọng nàng tương lai có thể kiên nghị ngoan cường mà sống, lại trăm triệu không nghĩ tới, nàng sẽ trở thành dáng vẻ này.

……



“Chuyện này...... Ngày mai ta sẽ nói chuyện với lão gia. "Lão quản gia chung quy chỉ thô lỗ bỏ lại một câu này, còng lưng, than thở phẫn nộ rời đi.

Lục Mạn Thành không phải cố ý muốn chọc giận nhân gia, trong lòng nàng cũng cảm thấy có lỗi. Có lẽ nên tích góp một chút tiền tặng lễ cho vị trưởng bối này, hảo hảo hiếu kính ông, để ông bớt giận.

Mặt khác, nàng cũng rất rõ ràng. Nếu lão quản gia nói "cùng lão gia nói chuyện",vậy chuyện này chính là ván đã đóng thuyền thành công.

Vừa vung tay, trái tim nàng liền đặt trở lại trong bụng - - ít nhất đêm nay liền

Có thể kê cao gối mà ngủ.

Đưa mắt nhìn lão quản gia rời đi, nàng liền trở về thư phòng, đốt một đoạn nến đặt ở đầu giường, trong ánh sáng yếu ớt xốc một nửa góc chăn, thấy Tuyên Thứ liền làm ổ ở bên trong, đôi mắt có hơi nhập nhèm.

Giọng nói của nam nhân mang theo cơn buồn ngủ mềm mại, màu sắc tìиɧ ɖu͙© trong mắt hắn vẫn chưa hề phai nhạt, thậm chí còn có vài giọt nước mắt.

“Vừa rồi... sao em lại rời đi đột ngột vậy ?"

“Là Lý thúc. "Lục Mạn Thành nói.

" Nhân gia tới hỏi lão gia có cần dùng bữa khuya hay không. Em nói với ông ấy không cần, nên ông ấy rời đi trước.

Nhưng mà......

Lục Mạn Thành nhẹ nhàng a một tiếng, mang theo vài phần ý tứ trấn an. Nàng úi đầu, hôn lên khóe miệng hắn một cái.



Lão gia yên tâm, ông ấy cái gì cũng không có nghe thấy.