Chương 10

Phong ba bão táp lánh xuống , hai nhà Tuyên Mẫn cứ như vậy kết thù kết oán. Lục Mạn Thành cũng xoay chuyển tình thế từ đồ vô lại khinh bạc lão gia biến thành đại công thần cứu lão gia trong dầu sôi lửa bỏng.

Tuyên Thứ trước kia chỉ coi Lục Mạn Thành là một tiểu nha hoàn thông minh hơn người khác một chút. Trải qua chuyện này, hắn chẳng những không có đối với nàng sinh ra ngăn cách, ngược lại càng thêm tín nhiệm nàng, hơn nữa trong lòng vẫn đối với nàng hoài niệm.

Xấu hổ, một lòng muốn bù đắp, so với trước kia còn coi trọng Lục Mạn Thành hơn không ít.

Lão quản gia sầu buồn đến rụng tóc mỗi ngày.

Khác với trước kia, Lục Mạn Thành đã phân hóa thành Thiên Càn, nguyên nhân chính là cùng lão gia lăn lên giường. Hôm nay hắn càng không yên lòng để Lục Mạn Thành ở bên cạnh lão gia, vạn nhất giật súng cướp cò giày vò lão gia thêm lần nữa.

Tốt xấu gì bây giờ Lục Mạn Thành thế đơn lực bạc, có gánh nổi trách nhiệm sao?

Nhưng mà Tuyên lão gia không nóng nảy là không nóng nảy, nổi tính bướng bỉnh cho dù có tám con ngựa đều kéo không trở về, cố ý cho rằng Lục Mạn Thành lần thứ hai phân hóa là do hắn sơ sẩy gây nên, lời của lão quản gia hắn làm sao cũng không nghe.

"Mạn Thành là một cô gái tốt” giọng nói kiên định, ánh mắt cũng thanh minh trong suốt.

"Tôi đối với em ấy làm loại chuyện đó, em ấy cũng không trách con, còn đáp ứng tôi sẽ nhanh chóng quên đi, chuyện ngày đó... em ấy sẽ coi như chưa từng xảy ra."

"Em ấy đã làm đến mức này, tôi càng nên đối xử tốt với em ấy, không phải sao?"

Trên trán lão quản gia nổi đầy gân xanh.

"Ngài ngài, tôi tôi tôi" nhiều lần, rốt cuộc là vẫn để hắn đi

Lục Mạn Thành làm trợ thủ cho ông nhiều năm như vậy, cho dù ông không coi nàng như con đẻ, cũng cuối cùng Không đành lòng đối với nàng tồn tại quá nhiều lòng nghi ngờ.

Huống chi ông thật sự không thể lay chuyển được tiểu tổ tông này.

Tuyên Thứ thích Lục Mạn Thành, vậy chỉ có tuỳ theo ý hắn đi.

Tuyên Thứ sinh ra được ngậm thìa vàng, có một đám người bận trước bận sau che chở, nếu rơi vào gia đình bình thường, tâm nhãn thô thành như vậy, có thể thanh thản ổn định sống đến tuổi này hay không cũng chưa biết.

Hai người sống hoà bình hoà hợp trong mấy ngày, chỉ có sự hòa bình hòa hợp đơn phương của Lục Mạn Thành. Nàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt như thường ngày, làm mọi việc một cách gọn gàng, đúng như lời đã hứa đem chuyện hoang đường đêm đó đều quên hết.

Người nhớ mãi không quên, cũng là Tuyên thứ.

Hắn được Tuyên gia bảo vệ rất chu đáo, chung quanh tất cả đều là trung dung, Địa Khôn cũng rất ít. Đến tuổi này, Thiên Càn cũng chưa từng gặp qua mấy người. Thân xử nữ của hắn vẫn là con cá lọt lưới bị Lục Mạn Thành phá.

Hơn ba mươi tuổi, đó là lúc ham muốn ngày càng mạnh mẽ.Giống như thủy triều dâng lên nước sông vào giữa mùa hè, nó sẽ mất kiểm soát ngay khi cửa xả lũ được mở ra.

Đêm đó ký ức Tuyên Thứ rất mê loạn, nhưng hơi thở ấm áp của Lục Mãn Thành phả vào tai hắn, núʍ ѵú mềm mại cọ xát trên lưng hắn, vòng eo gầy mà hữu lực, còn có vật cứng chôn sâu ở trong cơ thể hắn hung hăng đâm rút vật cứng ma sát tử ©υиɠ.…..

Hết thảy mọi thứ về nàng , hắn đều không có quên, nó cứ lởn vởn trong đầu hắn rõ ràng không ở kỳ mùa lũ, nhưng chỉ là tưởng tượng đến khuôn mặt Lục Mạn Thành, hắn phía dưới có thể ướt đến rối tinh rối mù. Phía trước cứng rắn, bụng dưới nóng bỏng, hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều bị Lục Mạn Thành đè ở trên giường xuyên xỏ.

Hắn thật sự có thể quên sao? Hắn thật sự muốn quên sao?

……

Lão gia, lão gia?

Thanh âm của Lục Mạn Thành.

Tuyên Thứ giật mình bừng tỉnh, bả vai khẽ run lên, nửa người còn chìm trong ảo tưởng kiều diễm. Tờ báo trên tay rơi lả tả, ngay cả chén trà trong tay Lục Mạn Thành cũng bị đổ.

Chén trà rơi xuống thảm, cũng không đáng ngại, ngược lại nước trà lăn ra làm ướt vạt áo của Tuyên Thứ.

“A, Mạn Thành” - -

Tuyên Thứ hoàn toàn không để ý quần áo bị ướt của mình, ngơ ngác nhìn Lục Mạn Thành. Không biết vành mắt hắn đỏ lên từ lúc nào, trên mắt cũng bị bịt kín một tầng hơi nước. Vừa mở miệng, trong giọng nói có chút thở dốc: Quả thực khiến người ta miên man bất định.

Lục Mạn Thành chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thuận tiện cầm khăn tay trên bàn lên, nửa ngồi xổm xuống lau cho hắn.

"Lão gia, thật xin lỗi đáng lẽ Mạn Thành nên nhìn đường”.

Tuyên Thứ hắng giọng, ra vẻ trấn định, nhưng mà thanh âm đều có chút hơi run.

"Mạn Thành a, chuyện gì đã xảy ra vào tuần trước --"

“Anh đang nói về việc mua lại Hàm Đan sao? "

Lục Mạn Thành giương mắt.

“Nó đã được kiểm tra. Tỷ lệ đậu là 90%. Tất cả hàng hóa đều đã được đưa về nước “.

Không phải, không phải______

“Mạn Thành! Ta muốn nói ——” Tuyên Thứ cắn răng, một tay đẩy tay Lục Mạn Thành ra, cởi hai ba cái cúc áo, làm trò trước mặt Lục Mạn Thành mở rộng ra hơn phân nửa phần ngực trắng nõn.

Nam nhân hơi ôm ngực, từ góc nhìn của Lục Mạn Thành có thể nhìn thấy rõ ràng, khe hở nhỏ xíu mềm mại giữa hai ngực của hắn.

“Mạn Thành...... Chúng ta có thể làm lại lần nữa được không?".

Chuyện mà lão quản gia lo lắng vẫn xảy ra, nói chính xác mà nói thì sau này nó sẽ xảy ra mỗi ngày.