Edit: Chiêu“Ùm…”
Bạch Chỉ trực tiếp trượt xuống lòng sông, nước sông lạnh lẽo khiến cô run lập cập.
“Trịnh Miểu Miểu?” Cô rọi đèn pin xuống dưới cầu.
“Đừng tới đây!” Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, Trịnh Miểu Miểu đứng dậy khỏi bụi cỏ dại dưới cầu.
Nơi đó có gò đất cao hơn chút, cô ấy trốn ngay ở đó.
Thấy cô ấy bình yên vô sự, rốt cuộc Bạch Chỉ cũng thả lỏng.
“Cậu trốn ở đây không lạnh à?” Bạch Chỉ từ từ đi về phía cô ấy, “Còn tối thế này nữa, cậu không sợ sao?”
“Tôi nói cậu đừng có qua đây!” Trịnh Miểu Miểu khóc lóc hét lớn với cô, “Cậu qua đây tôi sẽ lập tức nhảy xuống sông!”
Bạch Chỉ cúi đầu nhìn xuống lòng sông, càng đi về trước nước càng sâu, cũng không biết lối lên tiếp theo ở đâu.
Cô dừng lại không dám tới gần, tốt tính khuyên nhủ: “Được thôi, tôi không qua nữa, cậu có về với tôi không?”
“Vì cái thá gì chứ!”
“Mọi người đều rất lo lắng…”
“Vì cái thá gì!” Trịnh Miểu Miểu chen ngang lời cô, cảm xúc không khống chế nổi, “Vì cái thá gì mà chỉ cần cậu xuất hiện, người khác đều cảm thấy cậu tốt!”
Cô ấy khóc vật vã, nỗi ấm ức dâng đầy: “Cậu không hề biết tôi thích anh ấy bao nhiêu, không hiểu tôi yêu anh ấy đến mức nào…”
Bạch Chỉ: “?”
Phó Huyền Tây?
Không phải anh là chú nhỏ của cô ấy sao?
Bạch Chỉ gần như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
“Tôi có thể hạ mình vì anh ấy, chịu ấm ức để cầu xin anh ấy, vì anh ấy, thậm chí tôi không còn giống tôi nữa.”
Trịnh Miểu Miểu vừa khóc vừa thút tha thút thít chùi nước mắt, nhìn cô đầy căm hận: “Cuối cùng thế nào, anh ấy chỉ gặp cậu có một lần, từ đó lúc nào cũng khen cậu dịu dàng xinh đẹp ngoan ngoãn!”
Trịnh Miểu Miểu khóc rấm rức, “Anh ấy còn muốn chia tay với tôi…”
Bạch Chỉ khẽ nhếch môi: “?”
Chia tay? Chú nhỏ và cháu gái yêu đương?
Giờ phút này, thậm chí cô không thể phân biệt được rốt cuộc cô nên khϊếp sợ hay đau đớn đây.
Nhưng nhớ tới sự dịu dàng của anh, tới đột ngột như thế, hình như cũng có dấu hiệu.
Có lẽ anh là người không hề bị ảnh hưởng bởi thế tục.
Thảo nào, người kiêu căng như Trịnh Miểu Miểu, đêm nào nấu cháo điện thoại với bạn trai cũng thỏ thẻ, nói gì cũng nghe.
Thì ra đối phương là anh.
“Ngay cả chú…”
“Ủa? Hình như phía dưới có người!”
Cây cầu trên đầu có tiếng bước chân sột soạt, ai đó ghé vào lan can, hỏi: “Có ai không?”
Giọng Thẩm Tư Ngôn ở nơi xa cũng vang lên: “Tìm thấy rồi hả?”