Chương 20

Những người xem, bao gồm cả chính anh ta, thậm chí còn không hiểu tình hình trước khi Khương Miện dùng một chân giẫm lên ngực anh ta.

Trước khi cơn đau do bị đánh dịu bớt, Địch Phi Dương lập tức cảm thấy chân Khương Miện giẫm lên ngực mình, khiến anh gần như khó thở.

Cơn đau dữ dội lan nhanh đến xương sườn của anh, Địch Phi Dương , người chưa bao giờ trải qua trải nghiệm đau đớn như vậy trong đời, lập tức tái mặt.

Nhưng vào lúc này, Khương Miệnđang giẫm lên ngực anh ta vẫn đang cười, khóe miệng và mắt cong lên, giọng nói mềm mại ngọt ngào.

“Xin lỗi, tai tôi không thính lắm, vừa rồi cậu nói gì thế? Ha, tôi nghe không rõ.”

Khương Miện mỉm cười và tiếp tục tăng sức mạnh trên đôi chân của mình.

Cơn đau không thể diễn tả được khiến Địch Phi Dương thậm chí không còn sức lực để kêu lên đau đớn, khuôn mặt anh đã thành công chuyển từ trắng sang xanh, rồi tím và sắp bĩu môi.

“Bạn học Khương , cậu...”

Những người có mặt nhìn thấy điều này đã lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói của họ, Khương Miệ chậm rãi dời bàn chân đặt trên ngực Địch Phi Dương ra, “Ồ, tôi xin lỗi, ánh sáng quá yếu tôi không thấy nên tôi đã dẫm phải bạn học Địch mà không chú ý. Tôi xin lỗi...”

Giọng điệu của cô có vẻ không quá bất cẩn.

Ngay khi áp lực không thể chịu nổi biến mất, Địch Phi Dương nhẹ nhõm ngay lập tức bắt đầu thở hổn hển, kèm theo những cơn ho dữ dội, ho đến mức thậm chí nước mắt sinh lý cũng chảy ra.

Qua đôi mắt đẫm lệ, thứ anh nhìn thấy là nụ cười nhếch mép nhẹ nhàng nhưng đầy hối lỗi trên khuôn mặt Khương Miện.

“Xin lỗi, bạn học Địch. Có thể cậu chưa hiểu rõ về tôi. Tôi đã luyện võ từ khi còn nhỏ. Tôi không quen với việc có người đột nhiên xuất hiện sau lưng mình. Đó là phản xạ có điều kiện... Tôi mong cậu sẽ không tức giận.”

Sau khi nghe Khương Miện giải thích, ánh sáng mờ đi và vẻ mặt trang nghiêm của những người xem chưa nhìn rõ chuyện vừa xảy ra đã thoải mái hơn một chút.

“Thì ra là vậy à.”

“Tôi không thể tin được, Miện, trông cậu mềm mại và yếu đuối như vậy, nhưng cậu lại luyện tập kung fu lợi hại quá .”

“Vâng vâng...”

Ngươi là một tên khốn!

Địch Phi Dương ôm lấy bộ ngực sắp nổ tung vì đau đớn. Đây có phải là sức mạnh mà một người biết kung fu nên có? Người phụ nữ này giống như đầu thai của một con voi ma mυ"ŧ, và anh gần như không bị giẫm chết đó!

“Bạ học Địch, cậu vẫn chưa nói một lời, cậu đang giận tôi à?”

Giọng nói nhẹ nhàng và thanh khiết của Khương Miện lại vang lên trên đầu Địch Phi Dương .

Vừa nghe thấy giọng nói này, Địch Phi Dương theo phản xạ ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn thấy nụ cười dịu dàng quen thuộc của Khương Miện. Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Địch Phi Dương , cựu lớp trưởng trường trung học dạy nghề, không thể kiềm chế được bản thân. Mặt đất rung chuyển. .