Chương 5: Vì nàng mà sống, vì nàng mà chết (5)

Sau một đêm tu chỉnh, Cố Sanh ngủ đến lúc mặt trời cao ba sào mới tỉnh, nàng mở to mắt chớp mắt một cái đã thấy thiếu niên ngồi thẳng bên mép giường khâu vá “khăn che mặt”, động tác của hắn rất thành thạo, giống một người mẹ già ôn nhu. Nhưng việc mà chỉ có phụ nhân mới có thể làm phát sinh ở trên người hắn lại không có chút nào không ổn.

Chỉ có điều thiếu niên còn quá mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn mỹ non nớt, làm cho Cố Sanh cảm thấy mình thật cầm thú, sao nàng có thể để vai ác luôn làm chuyện này giúp nàng chứ?

Cố Sanh chống tay ngồi dậy, nguyệt sự quả nhiên là bạn tốt của phụ nữ, nó tới một lần, thân thể sẽ phải khó chịu vài ngày.

Cố Sanh đối mặt với con ngươi thanh triệt lại có chút tơ máu của thiếu niên, lại thấy trong sọt tre còn có mấy cái “khăn che mặt”, nàng thoáng ngẩn ra, hỏi: “Tử Khanh, không phải ngươi một đêm không ngủ chứ?”

Thiếu niên làm bạn với chủ tử mấy năm, tuy mấy năm trước có chút không thoải mái, nhưng thiếu niên lập tức có thể đoán ra suy nghĩ của chủ tử, hai tay của hắn rất lớn, lúc dùng kim khó tránh khỏi có chút cứng nhắc: “Chủ tử, ngài không thể để bất luận kẻ nào biết thân phận của ngài được!”

Ánh mắt hắn kiên định, lúc nói chuyện một tay bắt lấy cổ tay Cố Sanh, lực đạo rất lớn: “Ngoại trừ thuộc hạ, ai cũng không thể biết!” Cho nên, những việc này chỉ có thể để hắn đi làm.

Nơi này là thành đô Tấn Quốc, mà Cố Sanh lại có thân phận con tin, bên Sở quốc đã bỏ quên nàng, một khi bại lộ thân phận, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng, chỉ sợ sẽ giống thế giới gốc, nàng bị tân nhiệm Quân Hầu Tấn Quốc bắt vào vương cung, tra tấn đến chết.

Lần đầu Cố Sanh cảm thấy trên đời này còn có người quan tâm nàng, nàng với Bạch Tử Khanh giống nhau, đều là người bị thế giới này vứt bỏ, hắn và nàng cùng đứng trên đầu một chiếc thuyền, cùng nhau đón gió rẽ sóng, đồng sinh cộng tử.

Đôi mắt thiếu niên lóe lóe, Cố Sanh không biết nên nói cái gì, nàng thật sự không thể để người khác nhận ra được thân phận của mình, nhưng Bạch Tử Khanh đã biết nàng là nữ nhi, thật sự không có chút khϊếp sợ nào ư?

Chủ tớ hai người đang nhìn nhau, giọng nói sung sướиɠ của hệ thống truyền đến: “Khâu vá nguyệt sự mang (là BVS của phụ nữ ạ, mình để thế này cho lịch sự) một đêm, giá trị hắc hóa của vai ác đã ổn định ở mức 30, nữ hồng* quả nhiên có thể rèn luyện tâm tính.” (*việc thêu thùa may vá)

Cố Sanh: “…”

Đêm qua thiếu niên liều chết cứu nàng, sau đó lại ở bên nàng một đêm, còn làm những việc này vì nàng, thân mình Cố Sanh vốn yếu ớt mềm mại, một đôi mắt đẹp như làn nước hồ mùa thu long lanh, khi nhìn người khác đều có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của đối phương, đột nhiên nàng rất đau lòng hắn.

Thiếu niên khâu vá xong một tấm “khăn che mặt”, hắn thu kim chỉ lại, thân mình mảnh khảnh như không biết mệt, nhưng ngay khi hắn đứng dậy, Cố Sanh lại thấy thân thể hắn ở trước mặt mình đột nhiên ngã xuống, hai hàng lông mày nhíu lại, như đang kìm nén sự thống khổ nào đó. Tới giờ phút này, Cố Sanh mới nhận ra vết máu trên đầu vai hắn, vết thương đã nhuốm đỏ quần áo, vừa nhìn đã biết là đêm qua bị thương, khó trách vừa rồi thấy môi hắn trắng bệch.

“Người đâu!” Cố Sanh vội gọi một tiếng, lại giấu “khăn che mặt” mà thiếu niên vừa tự tay khâu cho nàng đi.

Hạt nhân phủ có đại phu chuyên môn, sau khi khám sơ qua, đại phu kia lộ ra vẻ mặt kinh hãi: “Đây là trùy tâm kịch độc, người trúng độc trong vòng một canh giờ nhất định sẽ chết, sao người này có thể chịu đựng lâu như vậy? Lại vẫn chưa hoàn toàn tắt thở!”

Dường như đại phu sinh ra hứng thú nồng đậm đối với năng lực kháng độc của Bạch Tử Khanh, nhưng mà Cố Sanh lại hoảng hốt, nếu vai ác chết, nhiệm vụ của nàng cũng không có khả năng hoàn thành: “Làm càn! Người của Cô há có thể nói chết thì chết? Lập tức tìm cách chữa trị, nếu hắn không sống được, một đám các ngươi đều phải chôn cùng!”

Đại phu cũng không dám vi phạm ý chỉ của Cố Sanh, nhỡ đâu tương lai Cố Sanh trở lại nước Sở, nàng vẫn danh chính ngôn thuận là trữ quân nước Sở, tạm thời không đắc tội được.

Không biết có phải ảo giác của mọi người hay không, như thấy được khóe môi thiếu niên hơi nhếch lên, nhưng cũng không rõ ràng, rất nhanh biến mất, sắc mặt của hắn trắng bệch, môi cũng thế. An tĩnh nằm đó, tuấn dật sạch sẽ. Căn bản làm người ta không có cách nào liên hệ hắn với thiếu niên đêm qua gϊếŧ đỏ cả mắt là một.

Đại phu đứng dậy, ve ve chùm râu dê không quá rậm, thở dài: “Điện hạ có điều không biết, trùy tâm kịch độc này thế gian không có thuốc nào chữa được, người này có thể kéo một hơi tàn đến giờ đã là kỳ tích! Dù Điện hạ muốn gϊếŧ lão hủ, lão hủ cũng không có biện pháp!”

“Cút!”

Cố Sanh phát hỏa, một phần là do nguyệt sự mang đến, ngày hôm qua sát thủ là nhằm vào nàng, Bạch Tử Khanh cũng là vì cứu nàng mới bị thương, nàng gọi hệ thống: “Nói đi, có phải ngươi ẩn giấu cái bàn tay vàng gì đó hay không? Nếu không vai ác đã nguy hiểm đến tính mạng, ngươi không thể an tĩnh như vậy!”

Hệ thống lần đầu tiên cảm thám trí tuệ của Cố Sanh: “Là thế này ký chủ, vốn chỉ cần tích phân của cô cũng đủ đổi một viên thuốc giải độc vạn năng, đáng tiếc ký chủ vẫn luôn lười làm nhiệm vụ, dẫn tới tích phân của chúng ta còn quá ít, nhưng mà… Bây giờ bắt đầu vẫn còn hy vọng.”

Cố Sanh rất bất mãn với hệ thống: “Ta nói với ngươi, nếu vai ác mà chết, đối với ngươi hay ta đều không tốt, như vậy đi, ta ứng trước tích phân, cứu vai ác trước, sau đó sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ.”

Hệ thống trầm mặc vài giây: “Ứng trước tích phân sẽ phải trừ lãi, cô xác định?”

Cố Sanh: “Ta quyết định, sau khi kết thúc thế giới này, ta nhất định phải đánh giá kém cho ngươi mới được!”

Hệ thống: “… Ta là một hệ thống lòng dạ hẹp hòi!” Sẽ trả thù!

Cố Sanh ứng trước tích phân, cuối cùng lấy được một viên thuốc giải độc vạn năng, sau khi cho Bạch Tử Khanh uống, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Miệng vết thương đầu vai thiếu niên rất sâu, tuy hắn gầy ốm nhưng thân thể rắn chắc, cởi bỏ quần áo trên người đều là cơ bắp rắn chắc, còn có vô số vết sẹo rắc rối, nhìn màu vết sẹo cũng có thể biết mấy năm nay vết thương cũ vết thương mới của hắn vẫn luôn không ngừng tăng.

Không lâu sau thiếu niên tỉnh, sức khỏe hắn khác hẳn người thường, lúc này Cố Sanh đứng ở một bên nhìn hắn, mà tỳ nữ đang lau người cho hắn.

“Tử Khanh, ngươi tỉnh rồi?” Cố Sanh lộ ra một nụ cười từ ái, công lược vai ác, không khác gì đang nuôi một đứa trẻ.

Thiếu niên nhận ra quần áo trên người mình đều bị rút đi, sắc mặt hắn sững lại, lại thấy là tỳ nữ lau cho hắn, không biết sao sắc mặt lại trầm xuống, vô cùng thô lỗ với tỳ nữ: “Đừng chạm vào ta!”

Tính nết vai ác luôn khiến người khó hiểu, Cố Sanh vẫy tay để tỳ nữ lui ra, lúc này mới thấy sắc mặt thiếu niên thoáng đẹp hơn.

***

Đêm qua, chuyện Sở Thái Tử bị ám sát khiến dư luận xôn xao, tất nhiên Cơ Dạ vô cùng coi trọng. Tuy Ký Vương là đối tượng hoài nghi số một, nhưng Cơ Dạ biết, độc thủ sau màn tuyệt đối không phải là hắn ta.

Vừa trở lại phủ Thái Tử, tâm phúc lập tức tiến lên bẩm báo: “Điện hạ, thám tử tới báo, đêm qua Sở Thái Tử trở về thân bị trọng thương, nhưng đến tột cùng bị thương nơi nào cũng không ai biết, Sở Thái Tử kia bề ngoài nhu nhược, thật ra rất mạnh mẽ, dù đổ máu rất nhiều cũng không hề dùng thuốc! Mặt khác còn có một chuyện lạ, tùy tùng bên người Sở Thái Tử trúng loại độc không có thuốc giải, đại phu cũng bó tay lại được Sở Thái Tử cứu sống.”

Kịch độc không có thuốc giải, sao nàng có thể giải?

Khuôn mặt tuấn tú trưởng thành của Cơ Dạ càng thêm thâm trầm, Cố Sanh… Rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu bí mật?

Còn tưởng rằng là đồng thau, hóa ra lại là long phượng!

Cơ Dạ xoay người sai tùy tùng: “Chuẩn bị hậu lễ! Cô muốn đích thân tới hạt nhân phủ tìm xem chân tướng!”

Ngay khi Cơ Dạ mang theo tùy tùng rêu rao đến hạt nhân phủ nước Sở, trong một quán trà bên đường lớn, một nam tử uống vài chén trà hạ hỏa, tận mắt nhìn thấy Cơ Dạ tiến đến hạt nhân phủ, hắn đột nhiên nghĩ ra một kế, vỗ bàn nói: “Nếu ám sát Cố Sanh nhiều lần không thuận, không bằng thay đổi sách lược!”

Tùy tùng bên cạnh hỏi: “Chủ tử, ngài có chủ ý gì?”

Nam tử lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò: “Không bằng về sau ám sát Tấn Thái Tử đi, sau đó lại giá họa cho Cố Sanh, từ đó, vừa có thể trừ bỏ Cố Sanh, lại có thể khơi mào xung đột giữa hai nước!”

Tùy tùng nghe vậy, tán thưởng nói: “Vẫn là chủ tử sáng suốt!”

Nam tử nhịn không được kiêu ngạo: “Hừ, nếu dựa vào các ngươi, đời này cũng đừng nghĩ gϊếŧ Cố Sanh.” Sắp thành chấp niệm rồi!

Tùy tùng tiếp tục phụ họa: “Chủ tử nói đúng! Chủ tử anh minh!”

***

Cố Sanh lấy lí do “dưỡng thương” mà cự tuyệt con tin các nước khác đến thăm hỏi, vừa nằm xuống không bao lâu, quản sự đã vội vội vàng vàng mang danh thϊếp đến: “Điện hạ, Tấn Thái Tử mang lễ nặng đến, ngài không thể chậm trễ.”

Quản sự là một lão già xảo quyệt, Cố Sanh biết, lão còn không chưa chọn phe phái, tuy không phải kẻ địch, nhưng cũng tuyệt đối không phải người một nhà.

Sao Cơ Dạ lại đến đây?

Người khác thì thôi, nhưng vị này chính là Thái Tử nước Tấn, cũng là quân vương nước Tấn tương lai, Cố Sanh đành phải cố ra ngoài sảnh gặp Cơ Dạ.

Thân thể nàng không thoải mái, khi Cơ Dạ nhìn thấy nàng, nàng đang được tỳ nữ đỡ, sắc mặt trắng bệch, môi nhỏ màu hoa đào nhàn nhạt, nhưng màu sắc lại quá mức tái, làm người vừa nhìn là có thể thấy được nàng tiều tụy và suy yếu.

Sở Thái Tử này thật sự trở thành mỹ nhân yêu kiều mềm mại, mở miệng lập tức yếu ớt oán trách: “Sao điện hạ lại tới? Cô thật sự đánh giá cao an ninh Đại Tấn, mỗi lần Cô ra khỏi hạt nhân phủ đều bị ám sát, điện hạ, ngươi nói xem, đến tột cùng là ai tàn nhẫn độc ác như vậy, một hai phải bức Cô vào chỗ chết?”

Cơ Dạ đau đầu, hắn xoa xoa trán, không trực tiếp trả lời Cố Sanh, mà đề cập đến chuyện khác: “Nghe nói đêm qua Sở Thái Tử bị trọng thương? Hôm nay Cô cho người mang đến kim sang dược thượng hạng, ngươi chớ ghét bỏ.”

Cố Sanh cười gượng, vẫy vẫy tay: “Không có việc gì, chỉ bị thương nhẹ, không đáng nhắc đến. Đúng rồi, điện hạ nghe ai nói Cô bị trọng thương? Sao bản thân Cô lại không biết? Điện hạ, dạo này lời đồn không thể tin đâu.”

Khóe môi Cơ Dạ bỗng nhiên giật giật, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, theo lời thám tử, Cố Sanh bị thương mất rất nhiều máu, quần áo đều tẩm ướt, dù hắn là nam tử hàng năm giơ đao múa kiếm cũng chưa chắc có thể chịu được, nhưng yếu ớt như nàng lại không để trong lòng, lúc này còn có thể toàn vẹn tiếp đãi hắn.

Có thể thấy được… Nàng chắc chắn là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Có nhận thức này, Cơ Dạ càng chắc chắn lần này Cố Sanh tới Đại Tấn nhất định có âm mưu, nếu không lấy năng lực của nàng, cũng không đến mức bị đưa đến nước Tấn làm hạt nhân. Phải biết mấy nước khác cũng luyến tiếc đưa ra trữ quân, mà chọn vương tử địa vị thấp hèn.

Lúc này, Bạch Tử Khanh cầm kiếm đi tới, khuôn mặt tuấn tú của hắn căng chặt, như rất đề phòng Cơ Dạ, đi đến lập tức đứng bên cạnh Cố Sanh, thái độ lạnh lùng.

Bạch Tử Khanh mới vừa đứng yên, hệ thống lại bắt đầu kêu: “Giá trị hắc hóa của vai ác là 31, không đúng, 30, không đúng không đúng, lại biến thành 32. Ký chủ, vai ác rất có thành kiến với Cơ Dạ, cô mau nghĩ cách ổn định giá trị hắc hóa của vai ác!”

Nghĩ cách? Để hắn thêu thùa làm nữ hồng?

Cố Sanh một tay che ngực, biểu cảm thống khổ: “Điện hạ, Cô còn đang dưỡng thương, ý tốt của điện hạ Cô đều nhận, hôm nay không thể giữ điện hạ lại uống mấy chén, mời điện hạ trở về đi.”

Lần đầu Cơ Dạ bị người đuổi khách, mặt hắn không đổi sắc đứng dậy, lại đánh giá chủ tớ hai người Cố Sanh, lúc này mới mang theo tâm tình vi diệu rời đi.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Đây là kết luận hôm nay Cơ Dạ rút ra.

Bạch Tử Khanh không chỉ trúng độc, trên người hắn còn có vết thương do kiếm, tuy rằng vết thương chưa khỏi hẳn, lại vẫn luôn theo bên người Cố Sanh một tấc không rời, Cố Sanh cũng không có cách nào, một khi ra lệnh cho hắn rời đi, giá trị hắc hóa sẽ lập tức tăng mạnh, Cố Sanh đành phải ở cạnh hắn.

Mặc dù đã đến đêm, thậm chí thiếu niên không dám nhắm mắt, còn nhìn chằm chằm Cố Sanh, như sợ nháy mắt một cái nàng sẽ biến mất.

Cố Sanh cảm thấy áp lực gấp bội: “Hệ thống, ta cảm thấy vai ác này khả năng có vấn đề.”

Hệ thống khinh thường nói: “Vô nghĩa, nếu vai ác không có vấn đề, cô còn công lược hắn làm gì?!”

Cố Sanh: “… Hệ thống, ngươi thăng cấp sao?”

Hệ thống: “Ký chủ, cái này cô cũng có thể nhận thấy được?”

Cố Sanh: “Không, ta chỉ cảm thấy ngươi không có ngu như lúc trước.”

Hệ thống: “…”

Đêm khuya tĩnh lặng, bên giường truyền đến tiếng hô hấp nhè nhẹ, Bạch Tử Khanh biết chủ tử ngủ rồi.

Tuy hắn bị thương nặng, nhưng hắn cũng không cảm thấy đau đớn, thậm chí đến lúc này, nội tâm còn đang mãnh liệt nhảy lên.

Chủ tử --- nàng là một cô nương!

Mấy năm trước, hắn bị người vứt bỏ, ném vào bãi tha ma cho sói ăn, khi đó hắn cho rằng mình chết chắc rồi. Ai ngờ sói hoang vừa mới đánh mất con nhỏ không lâu, liền ngậm hắn về, vẫn luôn chưa từng ăn hắn. Hắn cho rằng cả đời đều sẽ như vậy, ở hang động âm u ẩm ướt, ăn con mồi đầy máu, thẳng đến một ngày, bầy sói bị người tập kích, trong ánh đuốc hắn trông thấy một đứa nhỏ xinh đẹp, đầu nàng rất nhỏ, cực kỳ xinh đẹp, người bên cạnh nàng đều gọi nàng là Thái Tử điện hạ.

Có người hỏi nàng: “Đây là đứa trẻ hoang dã, không bằng gϊếŧ chết hắn!”

Chủ tử vẫn là đứa nhỏ nhìn thẳng hắn, nhìn ra được nàng rất sợ hãi mình, nhưng nàng lại lắc đầu, dưới vô số mũi tên của binh lính cứu hắn.

Từ ngày ấy trở đi, hắn có chủ tử, còn có một cái tên mới, gọi là Bạch Tử Khanh, hắn rất thích.

Bạch Tử Khanh rất thông minh, đi theo chủ tử không lâu đã hiểu rõ tình cảnh của chủ tử, chủ tử là tiên vương hậu nước Sở sinh ra, bị kế hậu không thích, tính tình chủ tử nhát gan, sợ hãi đêm tối và sấm sét, chủ tử còn âm thầm nói với hắn: “Ta hận vương cung này, hận mọi thứ ở nơi này.”

Câu nói kia, Bạch Tử Khanh vẫn luôn nhớ rõ.

Từ đầu chủ tử cũng không ỷ lại hắn, thậm chí còn hơi phòng bị hắn, đến khi hai người đến nước Tấn, chủ tử dường như thay đổi, nàng không có xa cách và phòng bị với mình, điều này làm cho Bạch Tử Khanh rất vui mừng.

Vốn hắn đã âm thầm thề nguyện trung thành với chủ tử cả đời, làm nô bộc trung thành của nàng, chủ tử chết, hắn sẽ không sống một mình, chủ tử sống, hắn mới có thể sống.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu này vẫn luôn rất mạnh, cho đến đêm qua, hắn phát hiện chủ tử là nữ nhi, loại du͙© vọиɠ chiếm hữu này lại như đã xảy ra biến hóa khác thường nào đó.

Bạch Tử Khanh cũng không biết chính mình bị làm sao, hắn không muốn nhìn chủ tử đến gần bất kỳ kẻ khác phái nào, điều này sẽ làm hắn phát điên.

Trong đêm tối, ánh mắt Bạch Tử Khanh như lang sói, có thể xem rành mạch người trong màn, nàng co người lại, tìm kiếm tư thế có cảm giác an toàn, thiếu niên đứng dậy từ trên trường kỷ, lặng yên không tiếng động đi về phía giường…

Ngày kế, khi Cố Sanh tỉnh lại, tinh thần rất tốt, mà thiếu niên đã không còn trong phòng, nàng vừa xuống giường, thiếu niên đã bưng thau đồng đi vào: “Chủ tử, về sau thuộc hạ hầu hạ ngài rửa mặt.”

Thấy Cố Sanh không hiểu, hắn lại nói: “Những người khác ở hạt nhân phủ đều không an toàn.” Ngụ ý, chỉ có hắn mới là người có thể tin được.

Cố Sanh đang chuẩn bị rửa mặt, hệ thống ở trong đầu nàng nói: “Giá trị hắc hóa của vai ác ổn định ở mức 35, nhưng đêm qua hắn ôm cô ngủ một đêm, tôi rất lo hắn sẽ yêu cô, một khi cô bị tra tấn đến chết, hắn nhất định sẽ hắc hóa…”

Cố Sanh ngẩn ra, thiếu niên tuổi dậy thì thật khiến người đau đầu, nàng nói: “Nếu không xảy ra thì sao!”

Hệ thống vui sướиɠ khi người gặp họa: “… Từ góc độ xác suất phân tích, dù một phần vạn vẫn có khả năng xảy ra, nói cách khác, cô vẫn có khả năng bị tra tấn đến chết.”

Cố Sanh: “Cút!”