*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tích — tích —— tích ——”
Nhịp tim trên máy điện tâm đồ đã trở lại bình thường, tỏ rõ người bệnh trên giường lại một lần vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Người phụ nữ canh giữ ở bên giường bệnh mắt đẹp rưng rưng, hận rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm thiếu nữ trên giường, rồi lại bởi vì không đành lòng, những trách cứ kia chung quy không thể nói ra miệng.
Bà chỉ có thể trước sau như một, dùng giọng điệu ôn hòa nhất tận tình khuyên bảo, “Nhuyễn Nhuyễn à, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, tiểu tử Hướng gia kia không đáng để con như vậy. Huống hồ hiện tại con cùng Tiểu Triều vẫn còn hôn ước, thì càng không nên dính dáng tới tiểu tử kia.”
“Tiểu tử kia có cái gì tốt? Hả? Đối với người lạnh bang bang, trừ bỏ một gương mặt tốt cái gì cũng không……”
Bà nói đến đây, trộm liếc mắt nhìn người bệnh nằm trên giường một cái.
Thiếu nữ an tĩnh đến gần như dại ra, nhưng không khóc không nháo.
Tựa hồ…… Có điểm khác thường.
Dựa theo ngày thường, phàm là bà nói nửa câu tiểu tử Hướng gia kia không tốt, Nhuyễn Nhuyễn đều sẽ dị thường kích động phản bác. Nhuyễn Nhuyễn không cho phép bất luận kẻ nào nói tiểu tử kia không tốt.
Hôm nay là có chuyện gì vậy?
Quá không thích hợp!
“Nhuyễn Nhuyễn, con đừng dọa mẹ mà!” Nữ nhân nôn nóng lại hoảng hốt.
Lúc này, thiếu nữ trên giường bệnh mắt phượng dần dần sáng trong, tựa hồ hồi thần lại, cô đối mặt với người phụ nữ đang lo lắng kinh hoảng, nhàn nhạt nói: “ Ừm, mẹ nói đều đúng.”
Vừa mới từ quỷ môn quan lượn một vòng, tiếng nói thiếu nữ còn khàn khàn, khi cô nói chuyện thực bình tĩnh, bình tĩnh đến không mang bất kì cảm xúc nào.
Bà chớp mắt một cái hoảng hốt, nhưng cảm thấy con gái trước mắt mình có chút xa lạ.
Đổi lại thường ngày, lúc này Ôn Nhuyễn nhất định sẽ cuồng loạn cùng bà tranh cãi, ở trong lòng Ôn Nhuyễn, người toàn thế giới đều thể sợ với tiểu tử Hướng gia kia. Ngay cả người nhà cũng không.
Bà thường xuyên tức giận, nhưng đối với con gái sinh ra liền mắc bệnh tim bẩm sinh của mình, luôn là áy náy với hết cách. Một mặt nhân nhượng xuống, dẫn tới con gái đối với tiểu tử Hướng gia kia chấp niệm càng ngày càng lớn……
Hiện tại vừa nghe thấy Ôn Nhuyễn nói vậy, bà có chút không kịp phản ứng, “ Hả?”
Liền nghe Ôn Nhuyễn dùng giọng điệu hờ hững nói: “ Mẹ nói đúng. Cậu ta chỗ nào cũng không tốt.”
Bà: “???”
Con gái thật sự không thích hợp!!!
Trong vòng vài giây, trong não bà vài loại khả năng nhanh chóng xoẹt lên.
Nhuyễn Nhuyễn não vẫn luôn yêu đương, hiện tại nói ra lời như vậy, nhất định là bị tiểu tử Hướng gia kia làm tổn thương tới trái tim tồi, nhưng đây đều là tạm thời, không đầy một giờ, nó khẳng định sẽ lại gọi cho tiểu tử Hướng gia kia, chủ động chịu thua với tiểu tử kia!
Tính cả lúc trước, con gái vì tiểu tử kia phía trước phía sau làm bao nhiêu việc ngốc rồi? Con gái mình não chỉ có yêu đương, chính mình có thể không hiểu biết? Bà vểnh mông lên, bà làm mẹ đều biết nó đang nghĩ cái gì!
Được rồi, thay vì vẫn luôn như thế, chi bằng trực tiếp ——
“Nhuyễn Nhuyễn con yên tâm, mẹ bây giờ liền đến Hướng gia đem tiểu tử kia trói lại đây cho con! Cậu ta cho rằng cậu ta là ai? Để cậu ta làm con rể Ôn gia chúng ta, đều là tiện nghi cho cậu ta!”
Trực tiếp mạnh bạo, đem người trói lại đây cho con gái mình chơi!
(?) Bộ dáng người phụ nữ nhiệt tình mười phần, thoạt nhìn giây tiếp theo liền phải đi trói người.
Còn Ôn Nguyễn đang ở trên giường bệnh tiếp thu hiện thực xuyên sách: “?”
“ Mẹ không phải mới vừa nói con cùng Hướng Triều có hôn ước sao?” Ôn Nhuyễn hảo tâm nhắc nhở, ý đồ cứu vớt một chút chỉ số thông minh của vai ác.
Kết quả, liền thấy người phụ nữ một tay nắm chặt, đánh lên một cánh tay khác một cái, tà mị duệ bá điên cuồng nhếch khóe miệng 45 độ, “ Vậy thì có sao, người nghèo mới phải lựa chọn, chúng ta tất cả đều muốn!”
Ôn Nhuyễn: “???”
Có tiền thật sự tốt không dậy nổi ah, lại có thể một nữ hai phu, hơn nữa cô nhớ không lầm, nguyên thân hiện tại vẫn là vị thành niên đúng chứ?
Cứu mạng! Cô muốn báo nguy!!
Không sai, Ôn Nhuyễn xuyên sách.
Chỉ mới hai giờ trước, cô còn đứng ở trên bục nhận giải thưởng khoa học kỹ thuật toàn cầu. Cô ở tuổi 20 lấy được cúp, là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhận được giải thưởng khoa học này.
Chỉ là thành tựu cao, cũng không cách nào thay đổi bệnh tim bẩm sinh là sự thật. Sau khi trải qua hơn hai lần giải phẫu tim, trái tim mới lại lần nữa kiệt quệ. Trong nháy tử vong đến đó, cô chỉ cảm thấy cúp trong tay mình cũng không có nặng như trong tưởng tượng của cô.
Tất cả tiếng vỗ tay cùng khen ngợi dần dần biến mất ở bên tai, nhiều năm như vậy, cô mỗi một ngày đều tính toán lượng lớn số liệu, ở những ngày đó số liệu làm bạn ngày đêm, cô cảm thấy còn sống là một chuyện rất không có ý nghĩa.
Cô không thích làm nghiên cứu khoa học, cô không thích mỗi ngày đều dừng ở phòng không hề có nhân khí. Cô muốn tắm mình dưới ánh mặt trời, muốn trải qua sinh hoạt giống như chúng bạn cùng lứa tuổi.
Nếu không có những thứ này, vậy sinh mệnh cô còn có ý nghĩa gì chứ?
Rốt cuộc, người được rất nhiều người gọi là thiếu nữ “Quái vật thiên tài”, chết ở ngày đoạt giải này.
Nhưng một khắc tử vong chân chính buông xuống kia, cô lại đột nhiên sợ hãi.
Có thể là nội tâm tràn ngập một thanh âm, thanh âm nói “ Tôi không nghĩ cứ như vậy chết đi, tôi còn trẻ”, sau đó lại vừa mở mắt, Ôn Nhuyễn liền phát hiện chính mình nằm trong một phòng bệnh. Ngồi bên cạnh giường bệnh là một người phụ nữ hốc mắt đỏ hoe, tựa hồ giây tiếp theo nước mắt liền tuôn xuống, trong miệng bà ấy từ đầu đến cuối như là súng máy, pằng pằng pằng không có dừng lại qua.
Bà khóc, trái tim Ôn Nguyễn đau.
Đau tim? Loại cảm giác này cô quá quen thuộc. Cho nên, cô bây giờ rốt cuộc là chết hay là không chết? Được cứu giúp đã trở về?
Đang nghĩ như vậy, trong não “Tích” một tiếng, xuất hiện mấy chữ to ——
《 Sau khi thiên kim thật trở lại hào môn》
Mấy chữ to này chỉ kéo dài vài giây liền tiêu tán, thay thế chính là một quyển sách.
Ôn Nhuyễn đọc nhanh như gió đại khái lật ra quyển sách kia một chút, sau đó xác định sau khi quyển sách này xuất hiện ở đây, trong lòng liền xuất hiện ý tưởng.
Cô xuyên sách rồi.
Xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong《 Sau khi thiên kim thật trở lại hào môn 》.
Đại khái đọc xong sách, Ôn Nhuyễn cảm thấy thái quá.
Toàn bộ nhân vật IQ thấp một cách thái quá.
Các pháo hôi không có chỉ số thông minh, tất cả đều đem đầu tặng vai chính, cả quyển sách không phải ở xé bức chính là ở bên cạnh làm bức tường vàng xé bức trên đường.
Khác với các pháo hôi khác không nổi mấy chương, Ôn Nhuyễn xuyên thành nguyên thân, chiến đấu suốt hai phần ba nội dung quyển sách. Có thể nói là chiến binh trong pháo hôi.
Trong sách nội dung về nguyên chủ đại khái là dạng này: Ôn Nhuyễn yêu nam chính, nhưng nam chính chỉ yêu nữ chính. Ôn Nhuyễn vì yêu si, vì yêu cuồng, vì yêu thất lạc lý trí, mà khoanh tròn trong nhà tù, vì làm nam chính đạt được hạnh phúc, cô xin cha mẹ để cô cùng đối thủ một mất một còn của nam chính - Hướng Triều đính hôn, cũng chính là nam 2 vai ác trong sách cùng nam chính tranh giành nữ nhân đoạt gia sản. Hướng Triều là con riêng của Hướng gia, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nam chính Hướng Luật.
Nguyên chủ cảm thấy, chỉ cần bản thân mình đính hôn với Hướng Triều, tương đương với giải quyết xong cho nam chính một đại phiền toái.
Thật là fan não tàn của lão nam chính.
Chỉ là, nguyên chủ hoàn toàn không biết, loại hành vi này của cô ấy quả thực chính là nhóm lửa trên thân.
Sau khi cùng Hướng Triều đính hôn, nguyên chủ khắp nơi nhằm vào hắn, đem lòng tự trọng của Hướng Triều đạp xuống dưới chân, nói rõ muốn thay nam chính hả giận.
Hướng Triều đối với nguyên chủ chán ghét cùng hận tích lũy tháng ngày, rốt cuộc ở thời điểm cánh của mình dần mọc lên, bạo phát.
Chẳng qua, không đợi đến Hướng Triều động thủ, một nhà nguyên chủ đã bị nam chính vứt bỏ.
Ôn gia phá sản, ba mẹ nguyên chủ bị đòi nợ gặp tai nạn xe cộ bỏ mình, anh trai nguyên chủ bị bạo lực mạng tự sát, nguyên chủ bệnh tim bùng phát triệt để chết.
Cơ hồ chính là trong một đêm, Ôn gia ở trong sách biến mất sạch sẽ……
Ôn Nhuyễn nhìn về người phụ nữ trước mắt mình, cũng chính là mẹ nguyên chủ.
Bà ấy rất đẹp, lúc nhìn sóng mắt lưu chuyển rực rỡ, chỉ là khóe miệng luôn là kiểu cười Nike (biểu tượng của thương hiệu Nike ấy các bác), chỉ kém ở trên mặt trực tiếp viết mấy chữ to “Lão nương là vai ác”.
Ôn Nhuyễn tính cách luôn lạnh, đối với cái gì cũng nhàn nhạt, chuyện này cũng không tốn bao nhiêu thời gian liền tiếp nhận thân phận mới này rồi.
Nếu xuyên đến trên người người ta, nguyên chủ cùng mình đồng bệnh tương liên, Ôn Nhuyễn quyết định lại đấu tranh cứu vớt chỉ số thông minh một nhà vai ác một chút, ít nhất cuối cùng đừng rơi xuống kết cục thê thảm như vậy.
Tóm lại, ở lại!
Hiện tại nhìn tư thế này của mẹ nguyên chủ, ý tưởng bắt cóc nam chính tới làm "Thϊếp" cho nguyên chủ nửa điểm đều không giống nói giỡn, còn một bộ dáng nhất định phải bắt được. Cô đến kịp thời túm lại cuồng đồ phi pháp này quay về đường đúng đắn.
Vì thế, Ôn Nhuyễn đắn đo một chút trình độ fan não tàn của nguyên chủ đối với nam chính, tìm cái cớ hợp tình hợp lý. Cô không thể thay đổi quá mức đột nhiên, nếu không dễ dàng lộ.
Cô lời lẽ chính đáng, “Không, con không muốn cưỡng bách cậu ta.”
Lời cô vừa nói ra, người phụ nữ liền lộ ra biểu tình quả nhiên như thế.
Xem đi, liền biết nó vừa rồi nói tiểu tử kia cái gì cũng không tốt loại lời nói này là giả! Cái đứa con gái không biết cố gắng này!
Kết quả, giây tiếp theo liền nghe người bệnh trên giường bình tĩnh nói ——
“Cưỡng bách mà đến cảm tình đều là rác rưởi, con muốn cậu ta quỳ xuống cầu xin con, cầu xin con cùng cậu ta ở bên nhau.”
Thiếu nữ như cũ ở trên giường bệnh nằm, chỉ là khi nói chuyện biểu tình không gợn sóng, con ngươi thiển sắc chứa một tầng mơ hồ ý cười nhìn không thấy.
Rõ ràng là nằm, lại làm người khác có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
-
Dài quá, chia chương 🍒Điệu cười nhếch mép belike Nike: