" chat"
Quản gia Lưu vừa dứt lời cũng là lúc Tố Hạ Nhu lãnh trọn cái tát của cô.
" cái này tôi giúp tiểu Nhi trả lại cho cô, bây giờ đến lượt tôi, dám nói tôi là tiểu tam". Cả đời này cô ghét nhất hai chữ tiểu tam, bây giờ bị người ta mắng như vậy, làm sao im lặng bỏ qua được chứ.
" cô dám, cô dám đánh tôi Hạo nhất định không tha cho cô". Cô ta vừa dứt lười liền lãnh trọn cái tát của cô.
" chat chat".
Sau khi đánh cô ta hai cái tát, Ngọc Ly bước chân nhanh chóng đi lại giữ chặt tay cô ta, lực mạnh đến chỉ cần thêm chút sức tay cô ta liền gãy, không để mất thời gian, cô xoay nhẹ tay cô ta một cái.
" rắc".
" Á". tiếng la đau đớn của cô ta vang vọng khắp căn nhà.
Cô không thương hoa tiếc ngọc, thẳng tay đẩy cô ngã ngã mạnh, do không còn sức, khi bị cô đẩy ra, mất thăng bằng cả thân hình va vào thành ghế.
Cô ta đau đớn ngay cả tiếng la cũng không thể phát ra được, đám nhìn làm nhìn một màn này không khỏi toát mồ hôi lạnh, phu nhân bọn họ cũng không hề thua kém ông chủ.
" có chuyện gì vậy". Từ Minh Hạo từ xa đã thấy đám người làm tập trung trước cửa, khiến anh có chút lo lắng đi nhanh vào.
" ông chủ". Đám người àm nghe tiếng của anh không tự giác rùng mình một cái, cúi đầu chào anh rồi nhanh chóng tản ra làm việc, bây giờ chỉ còn cô, anh, quản gia Lưu, Mạc Nhi Nhi, Bạch Uy Vũ lúc nãy cũng vào với anh và người cuối cùng là cô ta Tố Hạ Nhu.
" Ngọc Ly, sao vậy". anh đi nhanh lại gần cô, đưa tay ôm cô vào lòng, tại sao lại tức giận như vậy, anh vẫn chưa phát hiện ra còn có một người nữa.
" anh còn nói, bên ngoài ăn vụng, còn để cô ta đến tìm em, còn mắng em là tiểu tam". Ngọc Ly, dựa đầu vào ngực anh ủy khuất.
Mạc Nhi Nhi, quản gia Lưu nhìn cô gái trước mặt, như còn mèo nhỏ ủy khuất dựa vào ngực chàng trai, ai nhìn vào cũng nói cô chính là bị người ta ức hϊếp, họ đưa mắt nhìn người phụ nữ đau đớn nằm trên mặt đất, dứt khoat lắc đầu.
" anh không có ra ngoài ăn vụng". Từ Minh Hạo đưa vẻ mặt oan ức nhìn cô, kéo cô đi về phía ghế sofa ngồi xuống.
" anh còn nói, cô ta còn ở đó kìa". Anh nhìn theo hướng tay cô chỉ, nhì thấy người nằm đó là ai, hai chân mài càng nhíu chặt.
" Hạo, cứu… e…m". Tố Hạ Nhu thấy anh cuối cùng cũng nhìn đến mình, cố gắng lên tiếng.
" ai là người dẫn cô ta vào đây". Trái với vẻ mặt cô ta, anh khuôn mặt lạnh lùng lên tiếng.
" ông chủ, xin trách tôi". mặc dù người để cô ta vào không phải ông, nhưng người làm kia vẫn không phải cô ý, thân làm quản gia cũng không thể tránh tội.
" đừng trách họ". cô đưa tay ôm chặt anh, cũng không phải họ cố ý.
" được". anh cưng chiều hôn lên môi cô một cái, quay sang nhìn cô ta.
" Uy Vũ, đem cô ta ném về Tố gia". Xem như anh niệm tình xưa, nương tay cho người đem cô ta về Tố gia, nếu không đã đem cô ta quăn ra ngoài đường.
" bảo bối em vẫn chưa ăn gì đúng không". Thấy cô nhìn mình gật đầu, anh liền đưa tay ôm cô vào nhà ăn.
Bạch Uy Vũ cho người đem cho ta ra ngoài, trong lòng cảm thấy nhẹ nhuộm, lão đại của cậu xem ra đã hoàn toàn quên cô ta.
Năm đó Từ Minh Hạo cùng Tố Hạ Nhu yêu nhau say đắm, lúc đó Mộc Thế cũng không quy mô lớn như bây giờ, còn bị người ta hãm hại đến mức gần như phá sản, Hạ Tố Nhu vì sợ liên lụy, liền một mực chia tay anh sau đó đồng ý với Tố gia cưới một người giàu có.
Anh là người tài giỏi, không bao lâu liền đưa Mộc Thế trở lại quỹ đạo, còn đưa lên vị trí cao như bây giờ, sau đó anh liền lập ra Lôi Điện, khiến địa vị của anh không ai dám đυ.ng vào.
*~~
" Từ Minh Hạo, hôm nay em muốn ra ngoài chơi". Mới sáng sớm Ngọc Ly liền hung hăng bám lấy anh, anh suốt ngày đi làm để cô ở nhà một mình, nếu còn không cho cô ra ngoài chơi, cô nhất định sẽ phát điên mà đánh người mất.
" nếu em muốn ra ngoài như vậy, vậy theo anh đến tập đoàn". Anh luôn muốn đưa cô theo, nhưng tôi lại ngủ đến quá trưa, anh lại không nỡ làm mất giấc ngủ của cô nên không thể đem cô theo bên mình đến nơi làm việc, đành để cô ở nhà.
" không muốn, em là muốn đi chơi, đem em đến nơi anh làm việc cũng có khác gì đâu, không muốn". cô một mực từ chối.
" em đến tập đoàn với anh, cả ngày được ở bên anh, em còn không muốn".
" không muốn, cho em đi chơi, TỪ MINH HẠO, EM MUỐN RA NGOÀI CHƠI". Cô nhấn mạnh từng chữ một, tức giận nhìn anh.
" được được, em muốn ra ngoài chơi cũng được, nhung phải để Mạc Nhi Nhi đi theo, còn có vệ sĩ, em chấp nhận anh sẽ đồng ý cho em ra ngoài chơi". Từ Minh Hạo thấy cô nổi giận liền chấp nhận cho cô ra ngoài chơi, anh không muốn cô phải buồn.
" Được". được anh đồng ý, cô cũng không tranh chấp với anh nữa.
" ngoan, ăn sáng với anh". Kéo cô đặt lên đùi mình, đút thức ăn cho cô.
Đám người làm đã quen với những gì diễn ra, nên cũng không còn lo sợ như trước nữa, chỉ cần phu nhân họ muốn, ông chủ liền vui vẻ chấp nhận, còn dung túng phu nhân họ quậy phá.