Chương 47: Trở về

Bùmmm.choang...pằng"

Áaaa.Tiếng cửa ngăn cách căn phòng nổ tan tành kèm theo là tiếng hét đau đớn của Từ Phúc.Mọi người giật mình quay đầu nhìn ra phía cửa lớn.Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất đó chính là họ thấy người con gái ấy đã trở về.

_Ngọc Lan.Nhất Long như ko tin vào mắt mình khi thấy cô gái vì a mà ko tiếc cả mạng sống, người con gái mà a yêu nhất nay đã trở về.Cô đứng đó với đôi mắt lạnh băng toàn thân toát ra sự lạnh lẽo đến đáng sợ,cô thay đổi thật rồi ko còn nét vui vẻ như ngày xưa nữa mà thay vào đó là sự nghiêm túc lạnh lùng như một đàn chị trong giới xã hội đen một bà trùm

chính cống,cô lướt qua mọi người đi về phía Từ Phúc

_Diễm Liên..ko đúng..ko đúng năm đó bà đã chết cùng Vũ Đồng rồi sao có thể.Từ Phúc như một kẻ điên tay ôm vết thương miệng thì lẫm nhẩm.Cô cúi sát lại gần hắn nói

_Tôi là con gái của Vũ Đồng người bạn thân thiết mà ông đã hãm hại năm xưa.Giọng nói của cô như quỷ gọi hồn khiến cho Từ Phúc càng thêm bấn loạn

_Ko đúng đứa bé đó đã chết cách đây 8 năm về trước rồi sao có thể

_Thật ko may cho ông tôi vẩn chưa chết mà ko những thế còn trở về đoạt lại mọi thứ từ tay của ông.

_Haha mày tưởng nói thế thì tao tin à,mày nên nhớ dù có gϊếŧ tao vẫn còn Ngô Diệm hắn sẽ trở lại và gϊếŧ mày thôi. Từ Phúc cười như điên nói

_Ngô Diệm sao.Cô bóp mồm hắn ánh mắt như giao cười nhếch mép nhẹ hất đầu.

Từ cửa Ngô Diệm bị trói cả thân đầy máu được lôi vào,mọi người nhìn trân trối ko nói j chỉ tập trung xem

_Tên khốn kia mày vì sao phản bội tao. Từ Phúc hét lớn

_Mày mà đáng ngồi vào chiếc ghế đó sao tao phục dịch mày 8 năm là quá đủ rồi,tao chỉ lấy những thứ đáng ra tao được hưởng thôi.Ngô Diêm nói lại

_Mày...

_Chậc...chậc cái cảm giác bị phản bội như thế nào.Cô tặc lưỡi cười đểu

_Vậy thì hôm nay mọi ân oán tính cho dõ dàng một lượt đi.