Vạn Hoài Bắc tưởng Lục Đồng Quân nói vậy là đang châm chọc Lâu Yến Vy.
“Bản đồ trong phòng thông tin, cậu rảnh thì tự mình đi xem xem, trời sắp tối rồi, tôi đi thăm con trai tôi đây”
Lục Đồng Quân ném lại câu đó rồi rời đi.
Vạn Hoài Bắc thiết lập lại cơ quan, mở công tắc lên, tất cả lại trở về nguyên trạng, sau đó anh ta mới rời đi.
Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Tô Hạo Trần bước ra từ dưới gốc cây chuối, nhìn chằm chằm về hướng Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc rời đi.
Tô Lan Huyên chuẩn bị quần áo sạch cho Lâu Yến Vy, đứng ở ngoài cửa phòng tắm, nói: “Chị để quần áo của em trên giường rồi nhé”
“Em biết rồi chị” Lâu Yến Vy mở hé cửa ra một chút rồi ló đầu ra, nói: “Hồng Hoa vẫn đang ở bên ngoài, chị, chị sai người đi đón cậu ấy đi”
“Được rồi” Tô Lan Huyên tò mò hỏi: “Hồng Hoa còn biết đứng nguyên chỗ cũ đợi, sao em lại bơi qua đây? Cũng không biết gọi điện cho chị để chị sai người đi đón nữa”
“Do em nhất thời phấn khích nên quên mất” Lâu Yến Vy cười nói: “Chị, không biết có biết bao nhiêu người trong giới nghĩa đến nát óc cũng muốn tìm ra căn cứ huấn luyện của Bóng Đêm, nhưng không có ai tìm ra cả. Thế mà lại bị em tìm ra rồi nè, nếu truyền ra ngoài, giá trị của em sẽ được nhân đôi”
Mặc dù Tô Lan Huyên đã gửi định vị, nhưng cuối cùng Lâu Yến Vy mới là người tìm ra địa điểm chính xác.
Tô Lan Huyên hỏi: “Trước đây Lệ Quốc Phong cũng muốn tìm căn cứ huấn luyện của Bóng Đêm à?”
“Đương nhiên rồi, thỏ khôn đào ba hàng, ngay cả hang thỏ cũng không biết thì làm sao bắt được thỏ?”
Lâu Yến Vy mặc áo choàng tắm bước ra, nói: “Nhưng không ai tìm ra cả. Lúc trước em và Hồng Hoa lại phát hiện ra rất có thể nó đang ở vùng biển này. Hai đứa bọn em đã lênh đênh trên biển mấy ngày mấy đêm cũng không tìm ra nơi này, nên cuối cùng bọn em đã bỏ cuộc. “
“Được rồi, vậy em ngủ sớm đi, chị đi xem mấy đứa nhỏ.”
Tô Lan Huyên bước đến cửa, nói một cách sâu xa đầy ẩn ý: “Mà này, phòng của Vạn Hoài Bắc ở sát vách phòng em đấy.
Đêm ngủ em đóng cửa sổ chặt vào, con gái ở bên ngoài phải tự bảo vệ bản thân mình thật tốt”
Lâu Yến Vy xoa cằm, cười một cách xấu xa, nhỏ giọng lẩm bẩm một mình: “Người nên đóng cửa sổ thật chặt nên là người nào đó mới phải”
Nửa đêm, màn đêm yên tĩnh, khi mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ nhất, Lâu Yến Vy mở cửa sổ ra, nhảy xuống từ đó, thân thủ nhanh nhẹn trèo sang phòng bên.
Một đêm trăng thanh gió mát.
Trong phòng Vạn Hoài Bắc tối đen như mực, cửa sổ mở toang.
Lâu Yến Vy nép mình ngồi xổm dưới cửa sổ, cô ta đang chỉnh trang lại tóc tai, cố ý để tóc bù xù như tổ chim, che kín mặt mình.
Vạn Hoài Bắc đang nằm trên giường, Lâu Yến Vy lúc lại học theo tiếng mèo kêu, lúc lại học tiếng sói tru mà Vạn Hoài Bắc trên giường vẫn nằm im, không có động tĩnh gì.
Liếc thấy một hòn đá ở góc tường, Lâu Yến Vy nở nụ cười gian xảo, nhặt hòn đá lên ước chừng trong tay sau đó nheo mắt nhắm chuẩn ném vào cạnh giường.
“Bụp!”
Một tiếng động vang lên, Vạn Hoài Bắc kinh ngạc đến ngồi bật dậy khỏi giường, tự hỏi: “Có sấm à?”
Lâu Yến Vy vội vàng trốn dưới cửa sổ.
Vạn Hoài Bắc ngơ ngác khó hiểu, nhìn ra ngoài cửa sổ.