Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 480

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không phải là tiền của mình, Tân Chấn Đông có thua cũng không đau lòng, lập tức lại hỏi mượn con gái.

Hôm nay Tô Lan Huyên vui vẻ, Tân Chấn Đông muốn bao nhiêu, cô cho mượn bấy nhiêu.

Đều là người trong nhà chơi mạt chược vui đùa một chút, thắng thua cũng đều ở trong nhà mình.

Hôm nay Tô Khánh Thành giãm phải vận phân chó, một người thắng ba nhà, kiếm được đầy đúi, vui đến nở mặt nở mày.

Một câu nói của Tô Lan Huyên, ông ta lập tức không cười nổi nữa.

“Lão Tô, thắng nhiều như vậy, đủ để tiêu mấy tháng nhỉ, vậy thì hoa hồng nửa năm của công ty cũng không cần lấy nữa đâu ha”

Tô Khánh Thành: “…”

Tô Lan Huyên hám tiền như thế, có thể là người chịu thua thiệt sao?

Cuối cùng thì tấm lông cừu này vẫn phải đắp trên người Tô Khánh Thành.

Mọi người vô cùng vui vẻ, Lục Đồng Quân và mấy người Vạn Hoài Bắc, Hạ Đình cũng đều đã tới.

Sắc trời tối dần, mở toàn bộ đèn màu ra, một đám người vào trong sân nướng đồ ăn, uống rượu.

Tô Lan Huyên bưng nước ép hoa quả đế, nhìn mọi người tập trung tại một chỗ, vừa nói vừa cười, trong lòng cũng vui vẻ theo.

“Lan Huyên, con có thấy Hạo Trần đâu không?” Tô Khánh Thành đi tới hỏi.

Lúc này Tô Lan Huyên mới phát hiện, không biết Tô Hạo Trần đã đi đâu.

Tô Lan Huyên kiểm lại nhân số một chút, không chỉ có Tô Hạo Trần không ở đây, Hạ Lăng cũng không thấy đâu.



Sân sau nhà cũ nhà họ Lục.

Tô Hạo Trần đứng ở bên hồ nước đang gọi điện thoại cho.

người khác, cả người núp đẳng sau cây nho, không nhìn kỹ, thật sự đúng là không phát hiện có người, Hạ Lăng ngồi xổm ở phía sau một tảng đá xanh lớn, đang nghe lén.

Khoảng cách hơi xe, lại có tiếng gió nên không nghe rõ.

Hạ Lăng khom người, cẩn thận tới gần.

Hạ Lăng vểnh tai lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện.

Không biết người bên kia điện thoại nói gì mà khiến Tô Hạo Trần tức giận mắng: “Một đám phế vật, tôi nuôi các người làm cái gì không biết…”

Tô Hạo Trần còn chưa dứt lời, ánh mắt vô tình nhìn thấy Hạ Lăng đang mượn tảng đá che giấu lắng lặng đi đến.

Trong mắt xẹt qua một tia u ám, Tô Hạo Trần cúp điện thoại.

Hạ Lăng đang nằm rạp phía dưới bỗng không nghe thấy âm thanh nữa, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía giàn nho, không thấy người đâu.

Hạ Lăng vội vàng đứng dậy nhanh chóng chạy đến dưới giàn nho, nhìn quanh bốn phía cũng không phát hiện ra gì.

Cậu bé đi đến bên cạnh hồ nước, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn xung quanh.

Hồ nước sâu thẳm được bao trùm bởi đêm đen, Tô Hạo Trần đứng trong chỗ tối nhìn thấy Hạ Lăng đang đứng bên cạnh hồ, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Tô Hạo Trần âm thầm đi đến gần. Lúc này Hạ Lăng vẫn chưa hề phát hiện phía sau cậu bé có người.
« Chương TrướcChương Tiếp »