Chương 7: Giả Liễn tới Dương Châu

Giả Liễn đến Dương Châu sớm hơn một tuần, không đi Lâm phủ bái kiến Lâm Như Hải cùng Giả Mẫn, ngược lại một đầu chui vào thanh lâu.Hắn háo sắc cùng Giả Xá nhất mạch tương truyền, thậm chí hơn chứ không kém.

Khi còn ở phủ, Giả Liễn chay mặn không kiêng, thấy đẹp là kéo về, nhưng là ngại với bình dấm chua Vương Hi Phượng, không thể quá khoa trương, chỉ dám lén lút, làm hắn ta nghẹn đến hỏng.

Giờ tới Dương Châu thành, Mẫu Dạ Xoa kia muốn quản cũng không được, hắn ta hạ quyết tâm phải hảo hảo cảm thụ ‘phong thổ’ Dương Châu một phen.

Tùy tùng của Giả Liễn thấy hắn ta lang thang mấy ngày không chịu làm chính sự, rõ là nóng lòng thay hắn, chậm trễ việc lão thái thái phân phó, chủ tử gã ăn mắng vài câu, nhưng gã thì khác.

Tùy tùng tận tình khuyên bảo, miệng mỏi muốn rụng ra, “...Nhị gia, xin ngài nghe tiểu nhân một câu đi thôi, trước làm chính sự, xong ngài muốn chơi thế nào liền chơi thế ấy, nếu để ở phủ biết, tiểu nhân sẽ mất mạng nhỏ a.”

Giả Liễn trái ôm phải ấp cực kỳ thích ý, nghe vậy mất kiên nhẫn nói: “Đã biết đã biết, không chậm được, tự ta có chừng mực, qua bên kia chơi đi, đừng làm ta mất hứng.”

Chừng mực?

Tùy túng nhìn bộ dáng sa vào ôn nhu hương của hắn ta, thật chẳng tin nổi, lại chẳng có cách nào, thấp thỏm lo lắng.

Cũng may Giả Liễn vẫn còn tí đầu óc, hoặc là cũng chán rồi, không quá hai ngày, tự biết nên làm gì.

Tổ tiên Lâm gia kế thừa hầu tước, tới thời của Lâm Như Hải tuy không còn tước vị để kế tục, nhưng của cải tích cóp lại không thể khinh thường.

Tòa nhà Lâm phủ tuy không hào hoa xa xỉ như Giả phủ, nhưng lại mang nét cổ xưa tao nhã, công phu cùng tiền tài đổ vào có bẻ cũng không ít, trong lòng Giả Liễn có chút tính toán.

Trên luyện võ trường, tỷ đệ hai người ngươi tới ta đi đánh có chút không náo nhiệt, tuy rằng Giả Liễn không giỏi võ, nhưng cũng nhìn ra, Lâm Trừng Ngọc thành thạo, Lâm Đại Ngọc đã là nỗ lực chống đỡ.

Hắn ta không khỏi ở trong lòng tấm tắc bảo lạ, vốn tưởng rằng dượng trong nhà thế đại thư hương, không nghĩ tới nhi tử nhi nữ cũng sẽ luyện võ.

Vị biểu đệ này so với Bảo Ngọc nhỏ hơn vài tuổi, thân thủ lại tốt như vậy, nghĩ đến khi hắn ta rời nhà Bảo Ngọc còn làm nũng trước mặt lão thái thái.

Lâm Như Hải đem một đôi nhi nữ gọi đến bên cạnh, nói: “Đây là biểu ca bên ngoại của các con, Liễn nhị biểu ca.”

Lâm Đại Ngọc cùng Lâm Trừng Ngọc đồng thanh hô: “Liễn nhị biểu ca.”

Giả Liễn vừa rồi nhìn xa không thấy rõ, lúc này người đến gần, mới phát giác biểu muội biểu đệ Lâm gia, thế nhưng đều có bộ dáng rất tốt, “Dượng, ta thấy biểu đệ biểu muội chính là nhân trung long phượng, tiền đồ về sau không thể hạn lượng a.”

Lâm Như Hải cười vang, một phen khiêm tốn không thể thiếu, dẫu vậy sắc mặt đều không che được kiêu ngạo cùng tự hào.

Lâm Trừng Ngọc cùng Lâm Đại Ngọc một bộ không kiêu ngạo không siểm nịnh, một thân khí khái so ra với nhóm tiểu công tử vương hầu Giả Liễn gặp còn hơn rất nhiều.

Trách không được thư cô mẫu gửi về luôn là khen đôi nhi nữ, nhi nữ như vậy, ai mà không muốn.

Lâm Như Hải lại mang Giả Liễn đi gặp Giả Mẫn, nàng vừa nhìn thấy Giả Liễn, hốc mắt đều đỏ, “Liễn Nhi đã lớn tới vậy rồi, mau tới đây để cô cô nhìn một cái.”

Giả Liễn tiến lên, Giả Mẫn tinh tế đánh giá một phen, lúc này mới dùng khăn lau nước mắt, “Thật tốt, nhoáng cái nhiều năm, Liễn nhi cũng trưởng thành, thật tốt.”

Mẫu thân Giả Liễn mất lúc hắn ta còn rất nhỏ, Giả Mẫn thương tiếc, quan tâm cũng nhiều hơn, so với Bảo Ngọc chưa thấy mặt bao giờ, tình cảm với Giả Liễn tự nhiên càng sâu hơn chút.

Giả Liễn lúc này mới nhớ sau khi mẫu thân ra đi, cô cô Giả Mẫn luôn chiếu cố hắn ta, nhất thời có chút hổ thẹn, nghĩ đến trước đó khi tới không bái kiến cô cô và dượng, ngược lại đi nơi trăng hoa lưu luyến mấy ngày…..

Này thật đúng là!

“Chất nhi cảm tạ cô mẫu quan tâm ta đến gốm nay.” Giả Liễn bái một bái thật sâu.

Hắn ta bên ngoài giao du, đã sớm luyện được uốn ba tấc lưỡi, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, mấy phen lên xuống làm Giả Mẫn càng thêm cảm động, hỏi han ân cần.

Nói đến việc nhà, Giả Liễn sai người mang mấy rương Giả Mẫu gửi đến dọn lên, “Đây là lão thái thái biết ta muốn tới Dương Châu làm việc, cố ý dặn dò ta mang cho cô mẫu.”

Giả Mẫn hiện giờ hài tử đều đã hai đứa, mẫu thân trong nhà vậy mà vẫn nhớ mong, nàng thật sự cảm động lại khổ sở, “Ta theo dượng ngươi tới Dương Châu đã mấy năm không trở về, thật sự bất hiếu.”

Giả Liễn vội an ủi “Cô mẫu sao lại nói vậy, ngài khó xử, lão thái thái sao lại không biết, ngày thường nhận thư tuy có đau lòng, nhưng nào có giận ngài.”

Lâm Như Hải hiện giờ là Dương Châu tuần diêm ngự sự, trên người trọng trách nặng nề, Giả Mẫn vừa muốn cân bằng quan hệ cùng quan quyến Dương Châu, vừa muốn lo liệu tốt việc trong nhà, mỗi ngày vất vả không cần nói cũng biết.

Huống chi, tuy rằng không thể lúc nào cũng gặp nhau, nhưng thư nhà lại không ngừng, ngày lễ ngày Tết quà đưa tới Giả phủ đều nhiều đến khiến người đỏ mắt.

Không nói người khác, Vương phu nhân mỗi lần thấy, đều hận không thể nhét hết đồ vào tư kho của mình.

Giả Liễn tuy rằng cũng muốn, nhưng hắn ta không dám, kia đều là đồ để lão thái thái nhìn vật nhớ người, hắn nếu dám lấy nhiều một phân không nên lấy, kia đúng là chọc vào vảy ngược.

Lâm Đại Ngọc cùng Lâm Trừng Ngọc luyện võ xong, liền cùng nhau đi tới viện của Lâm Trừng Ngọc.

Bạch Lộ lấy ra một khối ngọc bội đeo lên cho Lâm Trừng Ngọc, Lâm Đại Ngọc mày nhíu lại, hỏi: “Khối ngọc bội này nhìn qua thật độc đáo, có khi nào, ta chưa từng thấy qua.”

Lâm Trừng Ngọc nói: “Bằng hữu đưa.”

“Bằng hữu đưa?” Lâm Đại Ngọc vươn tay, ngón tay thon dài trắng nõn, “Gỡ xuống cho ta nhìn một cái.”

Lâm Trừng Ngọc cũng không cảm thấy có cái gì, gỡ xuống để vào lòng bàn tay nàng.

Khối ngọc bội này ôn nhuận, rõ không phải vật phàm, ở giữa điêu khắc chạm rỗng, Lâm Đại Ngọc nhìn qua, cũng không phân biệt ra là loại ngọc nào.

Đừng nói nàng không biết, Lâm Trừng Ngọc cũng vậy, Huyền Tranh đưa ngọc bội cho hắn chỉ nói mang bên người khi còn bé, từ nay về sau thấy ngọc như thấy y.

Lâm Trừng Ngọc lúc ấy cười y nhão nhão dính dính không giống đại trượng phu, Huyền Tranh đi rồi, hắn lại ngày ngày mang, từ bỏ tắm rửa luyện võ thì không rời người.

Cũng không biết Huyền Tranh bây giờ thế nào, lúc trước tới Dương Châu, hẳn là trong nhà có chuyện khó giải quyết, không biết có nguy hiểm hay không.

Ba ngày sau, Giả Liễn rời Dương Châu, Lâm Trừng Ngọc đi theo Lâm Như Hải tiễn hắn ta, trông thuyền ngày càng xa, hỏi: “Cha, một đường này đi không ngừng nghỉ, mấy ngày có thể tới?”

Lâm Như Hải nói: “Ước chừng một tháng.”

Lâm Trừng Ngọc nhìn bên kia, nói như vậy, Huyền Tranh giờ phút này vẫn còn đang trên đường.

Sau khi hồi phủ, người một nhà dùng qua cơm chiều, Giả Mẫn nói: “Một thời gian nữa, nương mang theo hai con hồi kinh.”

Ps: Mọi người có thấy giá chương vip đắt không, nếu thấy đắt thì bình luận để tôi giảm nha.

Dạo này lười quá, chạy KPI xong 5 chương cho tuần này rồi nghỉ thôi.