Chương 9: Hứa Tân Nguyệt sụp đổ rồi 9

Hứa Tân Nguyệt không thích phiền phức, gần như không cần suy nghĩ nói: "Vậy thì để bà ta vĩnh viễn không tỉnh lại nữa là được."

"Đừng gϊếŧ bà ta." Cậu bé lo lắng cô sẽ trực tiếp gϊếŧ chết bà cụ Hứa, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Bà ta sống tuy là một phiền phức, nhưng chỉ cần lợi dụng tốt, có thể biến phiền phức thành lá chắn bảo vệ cho cô."

"Làm thế nào để lợi dụng tốt?" Hứa Tân Nguyệt có hứng thú.

Cậu bé không trả lời câu hỏi của cô ngay lập tức, cậu suy nghĩ một lát, mới nói: "Mối đe dọa lớn nhất của bà ta đối với cô chính là bà ta đã nhìn thấy dị năng của cô, dị năng của cô ở chỗ chúng tôi là không được phép tồn tại, truyền ra ngoài, cô rất có thể sẽ bị mọi người công kích, đây chính là phiền phức của cô."

"Nói cách khác, chỉ cần không để bà ta truyền chuyện cô có dị năng ra ngoài, bà ta sẽ không còn là phiền phức nữa."

"Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật." Hứa Tân Nguyệt nói.

"Người chết quả thực có thể giữ bí mật, nhưng người chết cũng là một loại phiền phức." Cậu bé nói: "Cô không cần thiết vì giải quyết một phiền phức, mà đi tạo ra một phiền phức khác, thậm chí là phiền phức không ngừng."

"Hình như có chút đạo lý." Hứa Tân Nguyệt như có điều suy nghĩ.

Cậu bé thấy cô hình như đã nghe lọt tai, vội vàng thừa thắng xông lên: "Muốn để bà ta giữ bí mật cho cô kỳ thực không khó, chỉ cần nắm giữ điểm yếu của bà ta là được."

"Cậu biết điểm yếu của bà ta?" Hứa Tân Nguyệt nhướng mày.

"Biết, điểm yếu của bà ta chính là con trai út và cháu trai đích tôn của bà ta." Cậu bé gần như không cần suy nghĩ nói ra điểm yếu của bà cụ Hứa: "Hơn nữa, bà ta là người cực kỳ sợ chết, cô chỉ cần nắm giữ mạng sống của bà ta, thì không sợ bà ta không nghe lời cô."

"Bà ta nghe lời tôi, là có thể biến thành lá chắn bảo vệ cho tôi?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.

"Đúng vậy." Cậu bé gật đầu: "Bà ta là bà nội của cơ thể hiện tại của cô, cũng là chủ gia đình của gia đình này, cô nắm giữ bà ta, tương đương với việc nắm giữ gia đình này. Gia đình này tuy rằng chẳng có gì, nhưng có thể che chở cho cô."

"Bà ta là bà nội của cơ thể hiện tại của tôi, chẳng phải cũng là bà nội của cậu sao." Cô nhớ hình như vừa rồi cậu có nói, cậu chỉ còn mỗi chị gái là người thân.

"Bà ta hại chết ba mẹ tôi, không xứng làm bà nội của tôi và chị gái tôi, tôi không coi bà ta là người thân của mình." Cậu bé hơi cụp mí mắt xuống, che giấu tia sắc bén lóe lên trong mắt.

Hứa Tân Nguyệt nghe vậy, thầm nghĩ thảo nào.

Thảo nào cậu lại tỏ ra lạnh lùng với bà cụ Hứa như vậy.

Cô không nghi ngờ cậu đang nói dối, bởi vì đôi mắt không thể lừa người, còn có chính là, chuyện như vậy nhiều nhất chỉ có thể lừa cô được một lúc, cậu hoàn toàn không cần thiết phải nói dối.

"Nói nhiều như vậy rồi, tôi còn chưa biết tên cậu là gì?"

"Tôi tên là Đông Chí, Hứa Đông Chí." Cậu bé nói.

Hứa Tân Nguyệt sau khi nghe thấy tên cậu, dòng suy nghĩ như thể quay trở lại ngày đông chí của năm 2145.

Đội trưởng Diệp nhìn cô muốn nói lại thôi mấy lần, mãi đến lúc sắp chia tay mới mở miệng, anh ấy nói: "Nguyệt Nha, em có thể tin tưởng Đông Chí bất cứ lúc nào, giống như tin tưởng anh vậy."

Đông Chí mà anh ấy nói, là đông chí của năm 2145, bây giờ xem ra, Đông Chí mà anh ấy nói, hẳn là Đông Chí của năm 1960, cũng chính là cậu bé trước mặt cô.